Phải Làm Sao Đây? Tôi Đã Mang Thai Con Của Sếp!
7
Lục Tủy lại đến mang cơm trưa cho tôi, chị Trương và mọi người không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.
“Tiểu Tiểu, đây là món em thích ăn nhất.”
Tôi giữ khuôn mặt lạnh lùng:
“Đặt ở đó đi.”
Lục Tủy đặt hộp cơm xuống, nhìn thẳng vào tôi:
“Ăn khi còn nóng, để nguội không tốt cho sức khỏe.”
Tôi âm thầm nghiến răng. Một Lục Tủy dịu dàng như vậy, thử hỏi ai có thể chịu nổi đây?
Tôi thật sự sắp không trụ được rồi.
Thẩm Thư chạy tới cầm hộp cơm lên, không thèm nhìn Lục Tủy mà quay sang hỏi tôi:
“Chị ơi, em đói quá. Em ăn được không?”
Chết tiệt, tại sao lại cho cậu ăn?
“Lấy đi.”
Phụ nữ quả nhiên là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.
Tôi có chút chột dạ, sợ rằng Lục Tủy sẽ vì thế mà bỏ cuộc.
Khi tôi theo đuổi anh ấy trước đây, không chỉ bị đối xử như thế này.
Nhưng anh chỉ đỏ mắt, giọng nói khàn khàn:
“Không sao, lần sau tôi lại mang cho em.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra anh nghiêm túc hơn tôi nghĩ.
09
Ngày mai là ngày đi kiểm tra thai kỳ, tôi xin nghỉ nửa ngày.
Theo tính cách của Lục Tủy trước đây, chắc chắn anh sẽ không duyệt, bởi lý do tôi điền là “tâm trạng không tốt.”
Nhưng bây giờ, Lục Tủy chỉ nhìn tôi và hỏi:
“Tại sao tâm trạng không tốt?”
“Không biết.”
Anh nhíu mày, sau đó phê duyệt đơn nghỉ của tôi.
“Đi dạo cho thoải mái, tôi cho em một ngày.”
Tôi cầm tờ giấy xin phép rời khỏi văn phòng, Thẩm Thư lập tức chạy lại.
“Xin được rồi?”
“Tất nhiên, không nhìn xem tôi là ai à.”
Cậu nhóc bĩu môi:
“Tổng giám đốc Lục đúng là thiên vị. Lần trước em nói tâm trạng không tốt, anh ấy bảo emtập trung vào công việc, làm vậy sẽ cảm thấy tốt hơn.”
“Thôi, đừng nhiều lời nữa, làm việc đi.”
10
Hôm sau, tôi đến bệnh viện. Hôm nay đặc biệt đông người, tôi lại lười dậy muộn, phải ngồi chờ ở sảnh lớn.
Gần trưa mới xong một loạt kiểm tra, tôi cầm tờ kết quả đi vào phòng khám.
Vẫn là nữ bác sĩ lần trước.
“Không tệ, nhưng phải ăn ít lại một chút. Nếu thai nhi quá lớn, sinh sẽ khó khăn.”
Đều tại tên ngốc Lục Tủy ngày nào cũng mang đồ ăn đến, lại còn đúng những món tôi thích, dạo này tôi tăng cân kha khá.
“Cô ơi, cháu đến rồi!”
Thẩm Thư đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng khám, làm tôi giật cả mình.
“Sao cậu lại ở đây?”