Phải Làm Sao Đây? Tôi Đã Mang Thai Con Của Sếp!
2
02
Lục Tủy nói chuyện lúc nào cũng độc miệng, trước đây khi ở bên nhau, anh ấy thường xuyên làm tôi tức muốn nhảy dựng lên.
Không ngờ khi anh ấy nói với người khác như vậy, trông lại khá hả dạ.
Nói xong, Lục Tủy quay sang nhìn tôi.
“Đến văn phòng một chuyến.”
Tôi không hiểu anh ấy lại muốn làm gì, gây khó dễ cho tôi sao?
Anh dựa vào ghế làm việc, đôi mắt qua lớp kính nhìn thẳng vào tôi, tôi cảm giác anh sắp mắng tôi.
Một phút trôi qua, tôi thấy toàn thân không được tự nhiên.
Ngay lúc tôi chuẩn bị chạy ra ngoài, Lục Tủy mở miệng.
“Xin lỗi.”
“Gì cơ?”
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Lục Tủy xin lỗi.
Anh đưa tay lên xoa trán, dường như có chút bất lực.
“Lần trước tôi không nên nói em như vậy.”
Lời này của Lục Tủy khiến tôi hơi ngại ngùng. Nếu anh ấy mắng tôi, tôi còn có thể bật lại vài câu.
Nhưng xin lỗi thì... tôi thực sự không biết phải làm gì.
“Đúng là lỗi của tôi, không nên lười biếng mà giao tài liệu cho cô ấy.”
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay, tôi nói chuyện bình tĩnh với anh như vậy. Tôi vẫn nhớ rất rõ cảnh tượng điên cuồng vào ngày chia tay.
Lúc đó chắc chắn rất khó coi, tôi đã hét to đến như vậy.
Chúng tôi đột nhiên im lặng trong văn phòng, bầu không khí vừa gượng gạo vừa mờ ám, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
“Tuần vừa rồi... em sống thế nào?”
Đây là lần đầu tiên Lục Tủy hỏi chuyện riêng tư trong giờ làm việc. Lúc yêu nhau, tôi thường nhân lúc không có ai trong văn phòng làm nũng với anh, khi đó anh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm khắc mà mắng tôi.
Tôi cười cho qua: “Rất tốt, sống ổn lắm.”
Ánh mắt Lục Tủy dường như có chút cô đơn, nhưng giây tiếp theo lại là khuôn mặt nghiêm túc, tôi tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không.
“Ừm, không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc là tốt.”
“Ra ngoài đi, cố gắng lên.”
Hốc mắt anh có chút đỏ, tôi cảm giác như anh muốn khóc.
Sau đó, tôi lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Đúng là người ta nói mang thai làm ngu đi ba năm, Lục Tủy sao có thể khóc được.
Tiểu Lưu đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cô ấy mới làm được hai ngày, đồ cũng không nhiều, một lát là đã dọn xong.
Trước khi đi, cô ấy đến trước mặt tôi, nhỏ giọng nói một câu:
“Chúc chị và Lục Tủy trăm năm hạnh phúc nhé.”
Tôi siết chặt chiếc cốc trà trong tay. Cô ấy biết chuyện này bằng cách nào?