Những ngày xuân

3

1)

Trời vào đông, rét sớm.

Mưa phùn như tơ rơi không dứt.

Đường từ trường về làng sình lên, trơn tuột như một lời chưa kịp nói.

An hay kéo cổ áo cao tận má, cứ mỗi lần gió luồn sau gáy là rùng mình, mắt hoe hoe, mũi đỏ ửng như trái mận lạc mùa.

Dương đi sau, mắt chẳng rời.

Cái lưng nhỏ ấy, cái dáng co ro, tay luôn cầm hờ quai cặp tất cả, sao mà khiến người ta thương đến thế.

Không hiểu là gió lạnh, hay lòng Dương đang ấm lên.

“Lạnh thì nói, tao cõng về.”

Dương buột miệng một lần.

An quay lại tròn mắt nhìn, xong trề môi, đỏ mặt:

“Ai thèm.”

Vậy mà, từ hôm đó, Dương luôn đi gần hơn.

Gần đến mức, chỉ cần An nghiêng đầu một chút thôi, là mũi sẽ chạm vào áo khoác của cậu.

Không ai nói gì.

Nhưng cả hai đều biết: khoảng cách ngắn lại, nghĩa là lòng gần thêm.

Có hôm, An ngủ gục trên bàn học.

Gió luồn vào cửa lớp, đèn dầu nháy nháy như muốn tắt.

Dương kéo lại tà áo cho An, tay run, không phải vì rét.

Chỉ là, lần đầu tiên được chạm vào gáy cậu ấy, nhẹ thôi như gió lướt ngang má mà tim đã nhảy chệch nhịp.

Gáy trắng như sữa đầu đông, tóc vương vương mấy sợi mây.

An thở đều, ngủ ngoan như một đứa trẻ chưa biết buồn.

Ở góc nhà sau, Kiều đang nhặt rau.

Cô ngó vào một cái, rồi cười. Cười nhẹ, như người từng mơ một giấc đã cũ.

“Anh Dương chăm anh An dữ ha.”

“Học chung mà giống trông con nhỏ vậy đó.”

An nghe vậy đỏ cả tai, gắt:

“Kiều!! Lo việc bà đi!”

Nhưng Dương chỉ cúi đầu cười khẽ, chẳng đáp.

Chẳng cần phải nói, ánh mắt cậu lúc đó đủ làm đèn dầu trong lớp sáng thêm vài phần.

Kiều đã từng yêu.

Cậu trai ấy nhà nghèo, không học giỏi, chỉ giỏi cười và biết nhường.

Tay anh hay thơm mùi rơm ấm, lời nói như nước giếng trong và mát đến tận ruột gan.

Yêu, nhưng chẳng dám giữ.

Vì bà Cả nói: “Con gái có học tới đâu cũng chỉ về bếp. Đừng mơ.”

Vì xã nói: “Nó nghèo rớt. Lấy nó làm gì?”

Kiều lặng im.

Tình đầu, gấp lại trong lòng như mảnh giấy thơm không dám mở, chỉ dám cất.

Từ hôm đó, Kiều hay nhìn An lâu hơn.

Cậu trai ngơ ngác mà lại hay đỏ mặt.

Miệng thì bô bô gắt gỏng, nhưng chỉ cần Dương ho nhẹ một cái là dịu giọng ngay.

“Chà... giống em hồi đó.

Lúc thích người ta, mặt cũng nóng ran như vầy.”

Một chiều, trời mù sương, đường trơn như tráng dầu.

An suýt ngã, Dương đỡ vội.

Tay siết lấy cổ tay An, siết chặt quá đến nỗi An sững người nhìn.

Cả hai đứng đó, im lặng.

Chỉ có tiếng gió rít và vài con sẻ đang bay vụt qua vạt tre.

Một cái siết tay thôi, mà tim như bị bóp nghẹt.

Dương buông ra trước.

Còn An, cứ lặng thinh cầm lấy chỗ vừa bị siết, đứng lùi lại một chút. Không nhìn Dương.

Yêu, ở cái tuổi này, là giấu kín.

Không ai dạy cách yêu một người con trai.

Không sách vở nào nói rằng hai thằng con trai có thể cùng nhau bước qua cánh đồng làng mà không sợ.

Họ yêu nhau nhưng không thể đặt tên.

Yêu nhau nhưng chỉ dám nhìn, dám gần, không dám nói.

Mỗi ngày, bóng hai người đổ dài trên đường làng.

Dài như lời thổ lộ chưa kịp cất,

và mỏng như niềm hy vọng chẳng biết có thành.

Tối về, An trùm chăn kín đầu.

Cậu thò tay ra, khẽ chạm vào cổ tay mình chỗ Dương vừa nắm ban chiều.

Ấm.

Và đau.

Không phải đau da thịt.

Mà là cái nhói nhói âm ỉ trong tim.

Cái đau của người biết mình đang yêu… nhưng chẳng được yêu. Hoặc chẳng được nói.

(2)

Hội làng năm ấy, rơi đúng vào mùng tám tháng Chạp.

Gió mùa tràn về sớm, cây cối cũng đứng im, không thèm xào xạc.

Trời lành lạnh, đường làng ngả vàng màu rơm vụn, chân người xôn xao rộn rã kéo nhau về đình.

An đi phía trước, cổ choàng chiếc khăn bà Đặng đan từ mùa đông năm ngoái.

Cái khăn ấy nay ngắn lại vì cậu lớn rồi, dài người ra, mũi cũng cao lên, mặt cũng hồng hào hơn mỗi khi gặp gió.

Và miệng vẫn cái miệng hay cười, nhưng giờ lúc cười lại thoảng thoảng chút... bối rối.

“Dương ơi! Nhìn kìa, họ bán tò he kìa! Đi đi đi đi!!”

“Cậu làm gì mà nhảy tưng tưng vậy, người ta nhìn kìa…”

An vừa hét vừa kéo tay Dương, hệt như một đứa nhỏ không biết rét là gì.

Đôi giày lấm bụi rơm, cái áo khoác cài lệch nút, tóc mái xù lên như con gà con mới ngủ dậy.

Dương chẳng nói, chỉ đi phía sau một bước. Tay lúc nào cũng chực kéo áo cậu lại nếu thấy gió mạnh.

Ánh mắt dõi theo từng cú nghiêng đầu, từng lần An ngửa cổ cười.

Thấy má cậu đỏ ửng, thấy mũi hơi sụt sịt, thấy cậu cứ xoa xoa tay vào nhau rồi lại thò vào túi áo cho đỡ lạnh.

Họ đi ngang một hàng kẹo.

Kẹo đường.

Loại kẹo truyền thống dẻo dẻo, ngọt sắc, dính cả vào răng, ăn xong rồi vẫn thấy thòm thèm.

An được phát cho một cây cậu hớn hở như bắt được vàng.

Vừa đi vừa nhai chóp chép, mắt long lanh nhìn người bán hàng nặn thành hình con voi, con rồng.

Mỗi lần cười, răng trắng lại dính một chút đường, má lúm lộ ra, khiến Dương suýt nữa giấu mặt vào khăn mà cười theo.

"Ngọt quá…" An rên khe khẽ, nhăn mũi.

"Thì ai bảo ăn nhanh thế." Dương đáp, nhưng trong lòng lại nghĩ:

Ừ thì... cái người này, dù có ăn gì cũng ngọt.

Họ rẽ sang một gian hàng nhỏ hơn, vắng hơn.

Ở đó có bày mấy chiếc bao tay len.

Một chiếc màu nâu đất. Một chiếc xanh cỏ. Một chiếc màu trắng sữa.

Cũ cũ, nhưng sạch và khéo.

An đứng lại. Không nói gì, chỉ nhìn.

Lâu.

Lâu đến mức Dương ở sau cũng dừng theo.

Cậu nghiêng đầu, thấy ánh mắt kia lấp lánh, kiểu nhìn như thể đang tưởng tượng cảnh đôi tay mình nằm gọn trong lớp len ấm, không còn bị gió thốc vào tới xương.

Không cần hỏi.

Không cần nghĩ.

Chỉ là một cái nhấc tay Dương đã lấy chiếc bao tay màu xám tro lên đưa cho bà chủ.

Trả tiền xong, Dương dúi vào tay An, hắng giọng:

“Đừng đứng đấy nhìn nữa, lạnh chết.”

“Đưa đây. Tặng. Đừng có làm rơi đấy.”

Giọng hơi gắt.

Mắt thì lảng sang chỗ khác.

Miệng mím chặt như thể đang cầm lại một câu “Thấy cậu lạnh, thương lắm.”

An tròn mắt.

Một thoáng bất ngờ, rồi chu môi:

“Cái kẻ ngoài lạnh trong nóng, đồ… Dương đáng ghét.”

Nói thế, nhưng tay cậu thì ngoan ngoãn luồn vào đôi bao tay vừa vặn.

Lúc ngẩng lên, cậu nhìn Dương, rồi cười

Cười nhẹ thôi.

Nhưng là kiểu cười khiến người ta muốn giữ lại, muốn cất kỹ trong ngực áo mà không cho ai thấy.

Dương nuốt khan, quay đi.

An thì cứ đứng đó, lắc lắc đôi tay trong lớp bao len, như một đứa bé mới được quà Tết.

Khi đi ngang qua sân đình, Kiều ngồi với mấy chị bạn, đang tán chuyện thêu thùa.

Cô ngước lên, thấy hai cái bóng một cao, một nhỏ hơn đang đi song song.

An cười, Dương cúi đầu, tay vẫn để hờ gần vai An như thể sợ cậu lại chạy loăng quăng vào chỗ đông người.

Kiều cười khẽ.

Một nụ cười... của người nhìn thấy điều đã rõ từ lâu.

“Chắc là bạn bè… Nhưng cái cách đi bên nhau như vậy, là thương rồi đấy.”

Đêm ấy, An để nguyên đôi bao tay trên đầu giường.

Không tháo ra.

Cậu nằm nghiêng, mắt nhìn trần nhà tối om, nhưng trong tim lại thấy ấm hơn tất cả mọi ngọn đèn trong hội.

Ở đầu bên kia, Dương cũng thức.

Tay cậu vẫn ươm mùi len xám tro.

Mùi của gió mùa, của quầy hàng cũ,

và cả mùi của một người mà cậu không dám nói yêu.

(3)

Trưa hôm ấy, trời bắt đầu rả rích mưa.

Những giọt mưa đầu mùa tháng Chạp không lớn nhưng dai dẳng như ai đang giũ lòng trời cho sạch bụi.

Mái hiên nhà họ Đặng, nước mưa rơi xuống từng vạt dài, xối xả.

Bên trong, khói bếp vấn vít theo tiếng nói nhỏ, khẽ nhưng lại vang vọng vào từng góc nhà.

"Thằng Dương cũng lớn rồi... nó lại lanh lẹ, giỏi giang, nhà mình mà kết thân thông gia thì còn gì bằng."

"Ừ thì, con Kiều nhà tôi, cũng khéo léo, ngoan ngoãn, lễ nghĩa không chê vào đâu... Mới mười sáu mà biết việc hơn cả bà mẹ chồng."

Giọng bà Trần nhẹ như ru con, còn bà Đặng thì gật gù, gương mặt nửa mãn nguyện, nửa toan tính.

Đàn ông trong nhà không nói nhiều, chỉ nhấp chén trà, nhưng ánh mắt đăm chiêu.

Họ gật đầu, đồng thuận như thể vừa định đoạt xong một điều gì to lớn…

…nhưng lại chẳng ai hỏi xem đám trẻ kia nghĩ gì.

Cánh cổng đột ngột mở đánh rầm! giữa tiếng mưa rào.

Hai bóng người lao vào như hai cánh diều vừa cắt khỏi dây.

Một cao, một thấp.

Một lạnh lùng, một loi nhoi.

Dương và An.

Tóc ướt sũng, quần áo bám đầy nước mưa.

Dương cầm tay An kéo thẳng vào nhà sau, giọng khàn khàn:

"Tắm đi, không cảm lạnh bây giờ đấy."

"Nhanh lên, đồ anh phơi sẵn đấy."

An chỉ biết gật gật. Mắt ngước nhìn Dương, mặt đỏ như quả cà chua vì bị mưa và vì… vì cái ánh nhìn ấy.

Bà Đặng từ bếp thò đầu ra, bực bội nhưng lo lắng:

"Thằng An! Ướt nhẹp thế kia mà cũng đứng đó cười hớn hở được à? Tắm mau rồi vào bếp ăn cái gì nóng đi con!"

Kiều ngồi dưới hiên.

Hai tay đan vào nhau trong lòng áo, mắt nhìn cơn mưa ào ào như dòng thác nhỏ trút xuống rặng tre đầu ngõ.

Cô đã nghe hết.

Nghe từng lời mẹ, từng câu người ta bàn nhau như thể cô là món hàng vừa được cân đo chọn lựa.

Áo cô ướt một bên vì mưa tạt.

Nhưng cô không nhúc nhích.

Vì... trong lòng đang ướt cả rồi.

Dương quay ra, ngồi xuống cạnh cô.

Không nói.

Chỉ lấy tay rút sợi cỏ dại mắc vào tóc áo Kiều.

Cô ngước mắt nhìn anh. Rất lâu. Rồi bật cười.

Cái cười nhẹ, thoảng buốt như gió đêm qua khe cửa.

“Anh Dương này…” giọng cô rất nhẹ, như gió lướt mặt ao

“Anh đã... thích ai chưa?”

Dương hơi khựng lại.

Anh không nói.

Chỉ nhìn ra mưa, tay gõ nhẹ lên nền hiên như thể đang đếm thời gian trôi.

Kiều mỉm cười.

Nụ cười của người vừa hỏi một câu thừa thãi, nhưng lại mong câu trả lời thừa thãi hơn cả.

“Em thấy… có người thích anh nhiều lắm.” cô quay mặt đi, giọng vẫn hồn nhiên như mọi khi

“Thích… nhiều lắm đó. Có khi... không chỉ là thích đâu. Mà là yêu đấy, anh à.”

Dương im lặng.

Tay vẫn gõ nhè nhẹ, mặt vẫn ngước nhìn mưa.

Chỉ có đôi mắt anh... chao đảo một giây.

Chao vì ánh nhìn của cô gái bên cạnh,

hay chao vì ai đó đang ở gian nhà sau... vừa cười khúc khích khi mặc vừa xong chiếc áo của mình?

Kiều nhìn mưa.

Nước chảy xuống rãnh mái hiên như những dòng lệ xối xả.

Cô nghĩ:

Mình là người được chọn. Nhưng không phải là người được thương.

Mà tình yêu đâu phải cứ là “lựa chọn đúng” thì sẽ “kết thúc đẹp”?

Cô cúi đầu, vùi mặt vào hai đầu gối.

Mái tóc buông rối, che đi cả hàng mi đang ươn ướt.

Ở đâu đó trong cô, có một điều gì đó đang vỡ... không thành tiếng.

(4)

Đêm ấy, trời lạnh lắm.

Ngoài kia, gió khẽ rít qua bờ rào tre, len qua khe cửa, hắt lên nền đất cái lạnh gai người của một đêm đông vùng đồng bằng. Trăng bị mây che khuất, chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu trên bàn học của An hắt lên gương mặt đang lim dim ngủ.

Cửa phòng khẽ kẹt một tiếng.

An không giật mình.

Cậu quen rồi mỗi khi Kiều không ngủ được, hay ghé qua phòng anh, ngồi bệt xuống giường, tay xếp đồ, miệng luyên thuyên chuyện cũ chuyện mới.

Hôm nay cũng thế.

Kiều rón rén bước vào, áo choàng kín cổ, hai tay ôm cái khăn bông bé xíu. Cô ngồi xuống cạnh đầu giường, nhìn anh mình cái anh trai từ bé tới lớn đã chẳng thông minh bằng ai, hay bị mắng, hay bị chê, nhưng chưa bao giờ thôi che chở cho em gái.

“Anh…” cô gọi nhỏ

“Ngủ chưa đó?”

An mở mắt, nhoẻn miệng cười.

“Em lại không ngủ được à?”

Cậu ngồi dậy, kéo chiếc chăn mỏng trùm lên vai Kiều.

“Ngoài kia lạnh lắm. Còn mò vào đây làm chi.”

Cô khúc khích cười.

Nụ cười hồn nhiên lẫn lộn chút nghẹn ngào.

“Mò vào để nhìn mặt anh chớ còn chi. Không biết mai mốt có còn ngồi đây mà xếp áo cho anh không nữa…”

An nghiêng đầu, ngơ ngác.

Cậu chẳng hiểu mấy lời bóng gió.

Từ bé đã vậy ai nói thẳng thì cậu hiểu, chứ nói bóng gió, ẩn ý… là chịu.

Kiều nhìn ánh mắt đờ đẫn quen thuộc ấy, tự dưng cười.

Cô cười như ngày bé hai anh em chơi ú tim dưới gầm bàn, bị mẹ quát… rồi cùng nhau trốn trong cái chum to ngoài vườn mà thở phì phò.

“Anh à…” Kiều nhẹ giọng, ngón tay đang gấp chiếc áo nâu sẫm của An

“Em biết… có nhiều thứ không nói ra thì tốt hơn. Nhưng đôi khi cái ‘tốt’ đó… lại khiến hai người ta mất nhau.”

An cúi đầu.

Tay cậu vò nhẹ vạt áo.

“Mất nhau… là sao?”

Kiều im lặng.

Một lát sau mới khẽ hỏi:

“Anh có thích… anh Dương không?”

An tròn mắt.

Câu hỏi rơi như hòn đá xuống mặt ao đang lặng sóng.

Một nhịp… hai nhịp… rồi cậu bật cười, gãi đầu:

“Không có… không có đâu. Anh với ảnh… chỉ là bạn…”

“Bạn mà đi đâu cũng dắt tay? Bạn mà đưa áo nhau mặc? Bạn mà… mặt đỏ như gấc khi thấy người kia nhìn?”

An cúi đầu.

Lâu thật lâu sau mới lí nhí:

“…Có… chắc là có…”

Giọng An rất nhỏ, như sợ chính mình cũng nghe thấy.

“Anh… thích Dương. Lắm. Nhưng anh sợ.”

Kiều ngước nhìn An.

Trong ánh đèn dầu leo lét, gương mặt cô hiện lên buồn bã, đôi mắt ướt và miệng cười gượng.

“Sợ à… Em cũng sợ.”

Cô nói, tay vẫn gấp nốt cái khăn tay cho anh.

“Sợ người ta đặt đâu mình phải ngồi đó. Sợ mai mốt bị gả cho người chẳng yêu. Sợ cái định kiến này… nó giết chết hết cái gì gọi là tình cảm thật.”

An im lặng.

Lâu thật lâu.

Kiều vẫn nói, giọng bâng quơ như đang kể chuyện thiên hạ:

“Ba mẹ với nhà họ Trần nói rồi. Muốn gả em cho anh Dương. Coi như kết thân.”

An ngẩng đầu, đôi mắt mở to.

Miệng mấp máy như muốn nói gì đó… nhưng rồi lại chẳng thốt nên lời.

Kiều cười cái cười không còn hồn nhiên như ban nãy.

“Em biết… anh buồn. Nhưng em còn buồn hơn.”

Cô nắm lấy tay An.

Bàn tay gầy gò, sần sùi vì dãi nắng dầm mưa, vì làm việc nhà từ bé. Nhưng vẫn là bàn tay đã từng che chở cô, từng cõng cô qua suối, từng đứng ra cãi tay đôi với mấy bà hàng xóm dèm pha cô bỏ học.

“Anh là anh của em. Em thương anh lắm. Cái thương đó… không ai hiểu được hết đâu.”

An cắn môi.

Cậu lặng người, rồi bất ngờ ôm lấy Kiều.

Đôi vai nhỏ bé run lên. Cô khóc, nhưng không nấc. Cô khóc trong im lặng như chính cái số phận của một người con gái thời này bị quyết định thay mọi điều.

Một lúc sau, Kiều đứng lên.

“Thôi, em về ngủ. Kẻo mẹ dậy thấy lại mắng.”

An vẫn ngồi trên giường, mắt đỏ hoe.

Kiều quay lưng đi, nhưng ngay trước khi ra khỏi cửa, cô dừng lại.

“Anh à…” giọng cô vẫn nhỏ, nhưng lần này dứt khoát hơn

“Nếu có thể, mình đừng để người khác quyết định thay nữa. Mình phải tự giữ lấy người mình thương.”

Cánh cửa khép lại.

Tiếng chân trần Kiều vang lên khe khẽ trên nền đất.

An vẫn ngồi đó, trong căn phòng lạnh, với trái tim đang thắt lại.

Ngoài kia, gió thổi mạnh hơn.

Dưới rặng tre, lá rì rào như những lời thì thầm của người xưa vọng về… dặn dò rằng: nếu yêu ai, hãy giữ lấy họ. Dù có là… cả thế gian chống lại…

Đêm đó, An không ngủ.

Cậu ngồi co gối dưới mái hiên, nơi vài giờ trước, Dương đã ngồi, Kiều đã cười, mưa đã rơi.

Giờ đây, chỉ còn gió lạnh, tiếng côn trùng và cái nức nở khe khẽ đến nghẹt lòng.

Thành An, mười bảy tuổi.

Là một đứa con trai. Một đứa con trai quê, học không giỏi, đầu óc chẳng lanh lợi, đôi khi nói năng còn vụng về. Nhưng trái tim cậu thì mềm mềm như cơm trắng nấu bằng gạo mới, như giọng mẹ cậu gọi tên cậu khi còn nằm nôi.

Cái mềm ấy… dễ vỡ.

An bưng mặt. Nước mắt lặng lẽ rơi.

Cậu không biết vì sao mình khóc.

Là vì thương Dương?

Vì thương em gái mình đứa con gái sống suốt đời dưới cái bóng của "phận nữ nhi"?

Hay vì chính bản thân đang sống mà như bị đẩy ra khỏi chính cuộc đời của mình?

"Mình thương người ta…"

An nghĩ.

Một câu ngắn.

Một câu tưởng đơn giản, mà chứa trong đó cả một vực sâu.

"Thương… mà không được phép nói ra. Không ai đánh… mà vẫn đau."

An nhớ ánh mắt Dương nhìn mình hôm qua.

Nó dịu như mặt ao.

Ấm như mặt trời đầu đông.

An biết.

Cậu biết hết.

Biết từng lần Dương dúi vào tay mình củ khoai còn nóng, biết cả lần cậu lạnh tím tay mà có người cằn nhằn: “Lớn đầu rồi mà không biết giữ ấm?”

Biết ánh mắt đó… không phải của một người bạn đơn thuần.

Nhưng… thì sao?

Xã hội này, cái làng này, cái đất Bắc Bộ này… có bao giờ hỏi muốn gì?

Họ chỉ hỏi: được phép không?

An khóc.

Nước mắt rơi xuống gấu áo, thấm lạnh cả một khoảng ngực.

"Làm con gái… người ta bị ép gả, không được học.

Làm con trai… yêu cũng phải giấu.

Vậy, sống để làm gì?"

Câu hỏi đó… không ai trả lời.

An ngước lên nhìn bầu trời. Không sao. Chỉ có gió. Và mây xám.

Cậu nghĩ đến Kiều.

Đứa em gái cậu từng cõng qua mương khi trời mưa.

Đứa từng dúi cho cậu cái khăn mỗi lần Dương ghé chơi.

Đứa giờ đây ngồi gấp áo cho cậu, khóc không thành tiếng, vì biết trái tim anh mình sẽ bị lấy mất.

"Thương… là cái gì?"

An không rõ.

Nhưng cậu biết, nó đau.

Đau như thể trong ngực có một nắm tro, mà mỗi lần nhớ đến người kia, lại có ai thổi vào. Bay khắp buồng tim.

"Yêu, là muốn giữ người ta lại.

Nhưng sống, là bị buộc phải buông ra."

Có lúc An muốn buông thật.

Buông cái ý nghĩ nhớ Dương mỗi chiều tan học.

Buông những lần tự mỉm cười vì người kia xoa đầu.

Buông luôn cái mong mỏi mơ hồ về một tương lai có Dương bên cạnh.

Nhưng cậu không buông được.

Vì nếu buông, thì An còn gì nữa đâu?

Cậu chỉ là một người.

Một người không thông minh, không giàu có, không đặc biệt.

Chỉ có mỗi trái tim này… là của cậu.

Mà cả trái tim đó, cũng không được dùng đúng cách.

An nhìn ra cánh đồng xa.

Ngoài kia, lúa đã trổ đòng. Mùa sắp đến.

Người ta bảo, ai sống cũng phải theo mùa.

Nhưng còn những người bị mùa lãng quên, thì sao?

Cậu đặt tay lên ngực.

Trái tim đập thình thịch như đánh trống gọi tên ai đó.

An mím môi, nước mắt đã khô, nhưng khoé môi lại run.

“Em xin lỗi, Kiều à…”

“Anh xin lỗi… Dương à…”

Hai cái tên ấy, hai hướng trái tim cậu đang rẽ nhánh.

Một là máu mủ ruột thịt.

Một là người cậu yêu.

Và giữa hai người đó… là An như sợi dây bị kéo về hai phía, mỗi lúc một mỏng, một đứt.

"Ước gì mình là người khác…"

Cậu thì thầm.

Một câu thôi.

Nhưng là một câu có thể thay đổi cả cuộc đời.

Nếu cậu là người khác… thì đã được sống một cuộc đời khác.

Nhưng cậu không phải.

Gió thổi nhẹ.

Trăng ló khỏi mây, chiếu ánh sáng nhàn nhạt lên đôi mắt đã sưng.

An tựa lưng vào cột hiên.

Cậu không khóc nữa. Chỉ thở dài.

"Có những nỗi đau không có tên, chỉ biết là nó ở đó.

Mãi ở đó.”

Người ta vẫn hay nói yêu là tự do.

Yêu ai, yêu thế nào, yêu đến đâu vốn là chuyện của hai con người, hai trái tim, không liên quan đến ai khác.

Nhưng ở cái đất này, vào cái thời ấy, yêu… là chuyện của cả làng.

Họ không gọi đó là tình yêu.

Họ gọi là… “trái tự nhiên”, “loạn luân tinh thần”, “đứa điên, thằng bệnh” họ có cả kho từ để chỉ những đứa con trai nhìn nhau bằng ánh mắt dịu dàng.

Xã hội, tự khi nào, đã dựng nên cái khung. Trong đó có chữ:

“Nam yêu nữ hợp.

Nam yêu nam quái.”

Họ không cần chứng minh.

Chỉ cần đám cưới giữa một người đàn ông và một người đàn bà.

Họ không cần lý do.

Chỉ cần đứa trẻ ra đời đủ đầy.

Còn lại, tình yêu thật sự… ai quan tâm?

Xóm làng mà Thành An đang sống vẫn còn người dùng bồ hóng để nhuộm răng, vẫn còn người tin rằng con gái dám yêu trước là đứa “mất nết”.

Vậy thì… nếu hai đứa con trai yêu nhau thì là gì?

Đấy không phải là tình yêu.

Mà chính là thứ tội lỗi thầm kín cần bị giấu đi như xác chuột chết dưới hầm nhà.

Người ta hay rỉ tai nhau:

"Cái thằng đó chắc điên…

Lớn từng tuổi, nhìn thằng con trai mà cứ đỏ mặt."

"Ôi giời ơi, mai mốt về ai nuôi? Cưới vợ đẻ con gì nổi?"

"Mày tránh xa ra, tao nghe mấy thằng kiểu đấy… nó rủ rê là dính đấy."

"Chắc tại nó không có bố nghiêm. Cứ cho đi làm ruộng vài năm là hết."

An nghe những câu đó… từ ngày chưa biết trái tim mình nghiêng về đâu.

Từ ngày còn chưa hiểu nổi vì sao mình lại thấy ánh mắt Đăng Dương… đẹp hơn cả ráng chiều cuối vụn.

Xã hội ấy không cần biết cảm xúc.

Họ cần danh phận.

Họ cần một người vợ biết gấp quần áo, một người chồng biết nhấc cày.

Còn những cái nhìn đắm đuối, những bối rối trong tim cứ chôn dưới đất đi.

Dưới những gốc cau, bờ rào tre…

Chết đi, cho nhanh.

An biết… nếu ai đó phát hiện cậu thích Dương.

Mọi thứ sẽ sụp.

Không chỉ là tình bạn.

Không chỉ là tương lai.

Mà cả danh dự của ba, của mẹ, của Kiều tất cả sẽ thành tro bụi.

Cậu sẽ bị gả đi nơi khác.

Dương… có thể sẽ bị bắt lính. Hoặc bị bắt cưới.

Không ai cứu được ai.

Không ai nói gì được cho ai.

Bởi vì yêu, trong xã hội này… không phải để sống.

Mà là để…

chết thầm….


Bạn cần đăng nhập để bình luận