NHÀ CHỒNG ĐÒI MUA NHÀ, BẰNG TIỀN PHÁ DỠ NHÀ CỦA TÔI

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tôi vội hỏi:

 

"Dì biết chuyện đó từ đâu vậy?"

 

Sắc mặt dì Trương thay đổi đôi chút rồi nói:

 

"Tiểu Mộc à, cháu không biết đâu, dạo gần đây có một cặp vợ chồng già ngày nào cũng đi khắp khu, gặp ai cũng nói rằng cháu sau khi nhà được đền bù đất thì chê con trai họ nghèo nên đá cậu ta, còn phá luôn cái thai trong bụng. Họ còn nói, lúc định kết hôn, cháu yêu cầu phải sang tên căn nhà cho mình, kết quả giờ lại đuổi họ ra khỏi nhà."

 

Tôi nghe xong thì giận sôi máu.

 

Mẹ kiếp, bịa đặt đến mức đó mà không đi viết tiểu thuyết cho rồi!

 

Vặn vẹo sự thật, đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi.

Ban đầu tôi còn định cho qua, coi như mình mù mắt, bị chó cắn một phát. Nhưng mà chúng nó quá đáng thật rồi.

 

Nếu các người không có tình, thì đừng trách tôi không nghĩa!

 

Dì Trương thở dài rồi nói:

 

"Tiểu Mộc, có hiểu lầm gì không? Dì thấy cháu là cô gái tốt bụng, đâu giống người làm ra những chuyện đó."

 

Tôi vội vàng giải thích:

 

"Dì Trương, dì đừng tin họ. Căn nhà đó là họ thuê, không phải của họ đâu. Họ tham tiền đền bù bên nhà mẹ cháu, cứ bắt cháu mua nhà cho họ ở Bắc Kinh, còn yêu cầu phải đứng tên họ nữa. Họ ở nhà thuê mấy năm mà tưởng của mình, giờ chủ nhà về đòi lại thì bị đuổi ra, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cháu cả."

 

Nghe tôi nói xong, dì Trương mới thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười:

 

"Dì biết mà, nhìn cháu xinh xắn, lại hiền lành thế này, sao có thể làm chuyện thất đức như họ nói.

Cháu yên tâm, dì biết rõ rồi. Nếu sau này họ lại đến khu, dì sẽ bảo bảo vệ đuổi thẳng đi, cũng sẽ nói rõ mọi chuyện trong nhóm cư dân."

 

"Trên đời sao lại có người như vậy chứ, vừa muốn chiếm lợi từ nhà gái, vừa bôi nhọ danh tiếng người ta. Tiểu Mộc, cháu ăn gì chưa? Dì nấu sẵn bánh chẻo đấy, qua nhà dì ăn luôn đi!"

 

Ban đầu tôi định từ chối, nhưng không từ chối nổi sự nhiệt tình của dì Trương nên đành theo bà về nhà.

 

—-

 

Vừa bước vào, tôi thấy một chàng trai trẻ cao to, vai rộng eo thon, mặc đồ rằn ri và đang đeo tạp dề nấu ăn.

 

Thấy dì Trương về, anh ta nói:

 

"Mẹ, mau rửa tay đi, cơm xong rồi."

 

Dì Trương tươi cười đáp lại:

 

"Nấu nhiều một chút, gói thêm bánh chẻo nữa đi. Hôm nay mẹ giới thiệu đối tượng cho con đấy."

 

Tôi sững người.

Liếc nhìn bạn thân rồi lại nhìn dì Trương.

 

Ơ? Chẳng phải chỉ đơn giản là mời ăn bữa cơm thôi sao?

 

Thế quái nào lại thành… mai mối vậy?

 

Ai đi xem mắt cơ?

 

Chàng trai cao to kia tỏ ra bất lực:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-doi-mua-nha-bang-tien-pha-do-nha-cua-toi/6.html.]

"Mẹ ơi, mẹ mê mai mối cho con thế cơ à?"

 

Dì Trương hơi kiêu ngạo nói:

 

"Con nhìn lại mình xem, 30 tuổi đầu rồi còn chưa có người yêu. Bao giờ mẹ mới được bế cháu đây? Chưa dẫn nổi cô gái nào về, không mai mối thì chờ ai đến yêu con hả? Con sắp thành ông chú ế vợ rồi đó!"

 

Chàng trai trẻ chỉ đành cười khổ rồi gật đầu chào tôi và bạn thân, sau đó bê bánh chẻo từ bếp ra.

 

Tôi thấy hơi ngượng, vừa ngồi xuống đã thì thầm với bạn thân:

 

"Này, hoa đào của cậu đến rồi kìa, nhìn body kìa, đúng chuẩn luôn!"

 

Không ngờ bạn thân tôi cười bí ẩn:

 

"Mộc Mộc à, thật ra tớ có bạn trai rồi..."

 

Hả???

 

Nếu bạn thân có người yêu rồi, thì người được mai mối hôm nay chẳng phải là… tôi à?!

 

Mà tôi mới chia tay cái mối tình rác rưởi kia không bao lâu!

 

Tôi quay đầu nhìn dì Trương, chỉ thấy bà cười tủm tỉm nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hài lòng và… như đang xem con dâu tương lai.

 

"Tiểu Mộc, ăn đi cháu, đừng khách sáo, cứ như ở nhà mình nhé."

 

Sau đó lại quay sang gọi:

 

"Trương Hạo, con trai thối, mau mang hũ tỏi mẹ muối Tết ra đi. Ăn bánh chẻo phải chấm tỏi mới đúng điệu!"

 

Trương Hạo cười rồi mang hũ tỏi ra đặt trước mặt tôi:

 

"Nếm thử xem, tỏi mẹ tôi muối ngon lắm đấy."

 

Anh ấy có đôi mày rậm, mắt sáng, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

 

Tôi bắt đầu thấy không yên, vội quay sang cầu cứu bạn thân — nhưng cô ấy chỉ cười mờ ám.

 

"Cảm ơn nhé!"

 

Trương Hạo ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại gắp đồ ăn cho tôi.

 

Không biết có phải vì đầu óc tôi chưa tỉnh hẳn hay bản năng tin tưởng “bộ đội”, tôi cứ cảm thấy Trương Hạo mang lại một cảm giác an toàn kỳ lạ.

 

Ăn xong, tôi chủ động giúp Trương Hạo dọn bàn.

 

Anh ấy cười nói:

 

"Đồng chí Mộc, cô nghỉ đi, để tôi làm là được."

 

Nghe thấy từ "đồng chí Mộc", tôi sững người.

 

Đây chẳng phải cách gọi của người đã từng cứu giúp tôi thời đại học sao?

 

Khi đó, tôi bị mấy chị đàn chị bắt nạt, có một người xuất hiện, giúp tôi thoát khỏi họ, còn cởi áo khoác đắp lên cho tôi.

 

"Đồng chí, cô ổn không? Tên cô là gì? Cần tôi đưa đến phòng y tế không?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận