NHÀ CHỒNG ĐÒI MUA NHÀ, BẰNG TIỀN PHÁ DỠ NHÀ CỦA TÔI

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chồng tôi cũng bắt đầu tỏ ra không vui, anh ta cứ kéo tay tôi mãi, bóp đến mức đau rát.

 

Ý là muốn tôi xin lỗi bố mẹ chồng.

 

Tôi thực sự thất vọng về anh. Trước kia, dù là “con trai bám váy mẹ”, nhưng ít nhất cũng còn quan tâm tới cảm xúc của tôi.

 

Còn bây giờ, rõ ràng lỗi là ở mẹ anh, mà anh lại bắt tôi cúi đầu nhận sai.

 

Mẹ là trên hết, còn tôi chỉ là người dư thừa sao?

 

Hay là… có rồi thì không còn trân trọng nữa?

 

Tôi không biết mình đang cảm thấy gì, trong lòng nặng trĩu.

 

Rất đau. Chỉ muốn bật khóc.

 

Tôi nhớ bố mẹ mình. Khi họ còn sống, họ chưa từng để tôi phải chịu thiệt thòi.

 

Bố còn luôn đứng ra bảo vệ tôi.

 

Tôi từng nghĩ Ngô Thao – người từng giúp tôi thoát khỏi chuỗi ngày bị bắt nạt ở đại học – là người tôi có thể gửi gắm cả đời.

 

Nhưng giờ tôi nhận ra, anh ta chỉ là một kẻ cặn bã.

 

Rõ ràng trước kia anh từng đáng tin biết bao, như một hiệp sĩ lặng lẽ bảo vệ tôi.

 

Vậy mà giờ đây, như biến thành người khác.

 

Tôi đã sớm nói với Ngô Thao rằng nhà tôi trước kia ở vùng quê Chiết Giang, sau mới chuyển lên Thượng Hải.

 

Tiền đền bù thật sự chỉ có 50.000 tệ. Tại sao họ không chịu tin?

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì bố chồng đã trực tiếp đổ phần cơm trong bát tôi vào thùng rác.

 

Vẻ mặt dữ tợn khủng khiếp:

 

“Hôm nay nếu cô không đưa tiền đền bù ra, thì đừng có ăn cơm nhà này nữa!”

 

“Sắp làm dâu nhà này đến nơi rồi, bảo cô đưa tiền đền bù ra để mua nhà cho nhà chồng mà cũng không chịu. Vậy sau này mong gì cô đẻ cho nhà tôi 7-8 đứa cháu được?”

 

Tôi sửng sốt nhìn chồng.

 

Nhưng ánh mắt anh ta đầy ghét bỏ, như một cú đ.ấ.m đập thẳng vào n.g.ự.c tôi.

 

Người đáng lẽ phải hiểu và tin tôi, lại là người lạnh lùng chỉ trích.

 

Tôi đã nói rõ: sau này chỉ sinh một con, trai hay gái cũng được.

 

Vậy mà giờ anh ta lại đổi giọng, không hề đứng về phía tôi.

 

“Lý Mộc, nghe lời đi. Coi như số tiền đó là tài sản chung của vợ chồng. Cô không đưa, thì đừng kết hôn nữa.”

 

Tôi đau lòng, mắt đỏ hoe nhìn anh.

 

Thì ra, làm tổn thương người khác không chỉ bằng bạo lực, mà còn bằng sự lạnh nhạt của chính người thân thiết nhất.

 

Lời nói sắc như d.a.o của anh khiến nước mắt tôi lưng tròng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-doi-mua-nha-bang-tien-pha-do-nha-cua-toi/2.html.]

 

Tôi đứng dậy định rời đi.

 

Nhưng Ngô Thao nắm tóc tôi, ánh mắt hung tợn:

 

“Cô định đi đâu?”

 

Vẻ mặt anh ta đáng sợ, tay nắm chặt không chút xót thương.

 

Cơ thể tôi bắt đầu run lên, sợ hãi.

 

Tôi nhớ lại khi bị bạo lực học đường ở đại học – bị nhóm bạn nữ nhốt trong nhà vệ sinh đánh đập chỉ vì cậu con trai họ thích lại tỏ tình với tôi.

 

Họ dội nước lạnh lên đầu tôi giữa mùa đông, bắt tôi nằm sấp trên sàn, còn định dùng d.a.o rạch mặt tôi.

 

Nếu không có người xuất hiện kịp thời, có lẽ tôi đã nhảy từ sân thượng xuống từ lâu.

 

Tôi từng thích Ngô Thao chính vì anh từng dịu dàng, yếu đuối – trái ngược hoàn toàn với những kẻ từng bắt nạt tôi.

 

Nhưng giờ, anh ta lại chẳng khác gì ác quỷ năm xưa.

 

Tôi gắng gượng giữ vững cơ thể mềm nhũn, cố làm ra vẻ bình tĩnh:

 

“Tốt nhất là anh thả tôi ra, không thì tôi báo công an.”

 

Nghe đến báo công an, Ngô Thao có phần hoảng hốt.

 

Mẹ anh ta – bà Ngô Tú Vân – cũng vội vàng lấp l.i.ế.m cho qua chuyện.

 

Tôi được thả ra, chẳng còn quan tâm da đầu đau thế nào, chỉ biết đập cửa bỏ đi.

 

Trước khi rời khỏi nhà, tôi nghe thấy Ngô Thao nói với mẹ:

 

“Kệ cô ta đi. Một đứa đàn bà lớn tuổi như vậy, ngoài con ra thì ai cần chứ? Với lại, con ngủ với cô ta bao lần rồi, chỉ có con mới chấp nhận cô ta thôi.”

 

Bố chồng còn phụ họa:

 

“Tiểu Thao, con làm đúng đấy. Phụ nữ thì phải được dạy dỗ từ nhỏ, phải nghe lời chồng. Ở thời chúng ta, loại phụ nữ như thế này, đến bữa còn không được ngồi cùng bàn ăn đâu!”

 

Tôi cắn răng chịu đựng nỗi đau trong lòng và dòng nước mắt trong mắt, gọi taxi đến nhà bạn thân.

 

Kể hết mọi chuyện cho cô ấy nghe.

 

Cô bạn nổi giận lôi đình, chửi lớn:

 

“Nhà Thanh sụp đổ lâu rồi mà? Bọn họ nghĩ mình là ai vậy? Cả nhà điên hết rồi!”

 

Những ngày sau đó, tôi không ngừng nghĩ đi nghĩ lại:

 

Phải chăng mình mù quáng? Sao lại chọn loại người như Ngô Thao?

 

—-----

 

Hồi đó, chúng tôi cùng tốt nghiệp đại học. Anh ta theo đuổi tôi rất lâu, ngày nào cũng tặng hoa và mang cơm cho tôi.

 

Khi ấy, tôi đang sống khép kín vì từng bị bắt nạt học đường, nhưng sự dịu dàng của anh đã mang đến một tia sáng cho trái tim tôi.

 

Dù trong cuộc sống, Ngô Thao có hơi “bám mẹ”, nhưng anh ấy vẫn biết nghĩ cho tôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận