NHÀ CHỒNG ĐÒI MUA NHÀ, BẰNG TIỀN PHÁ DỠ NHÀ CỦA TÔI

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thấy tôi bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi.

 

Mẹ Ngô Thao càng gào to hơn:

 

“Con dâu ơi, con báo công an đi! Họ định cướp nhà mình đấy!”

 

Ngô Thao cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng.

 

Tôi lạnh lùng cười nhạt:

 

“Dì à, đừng gọi nhầm người. Tôi và nhà Dì chẳng có quan hệ gì cả.”

 

Tôi quay sang nói với nhóm người kia:

 

“Tôi chỉ đến lấy ít đồ đạc cá nhân, xong sẽ đi ngay.”

 

Hai cụ già không nói gì, chỉ lặng lẽ tránh sang một bên nhường lối.

 

Khi tôi đang thu dọn đồ, tôi nghe thấy giọng nói thong thả của một cụ ông:

 

“Mợ Ngô à, cái nhà này hồi đó vì thương tình nên tôi mới cho mượn ở tạm. Thế mà mấy người lại dám nhận luôn là nhà mình. Tôi còn chưa từng lấy tiền thuê nhà, mà mấy người không biết xấu hổ định chiếm luôn là sao?”

 

Tôi giật mình.

 

Hồi trước Ngô Thao nói với tôi đây là nhà bố mẹ hắn được phân từ nhà máy thời họ còn đi làm.

 

Tuy nhỏ, nhưng ở Bắc Kinh đất đai đắt đỏ, chắc chắn cũng đáng giá vài triệu.

 

Cũng vì căn nhà này, ngày đầu tôi chuyển vào, mẹ Ngô Thao đã ra sức lên mặt với tôi.

 

Lúc nào cũng tỏ vẻ ban ơn, như thể tôi được phép ở đây là phúc ba đời nhà tôi vậy.

 

“Mộc à, con gả cho Tiểu Thao nhà bác là tổ tiên con phù hộ lắm đấy, cưới xong đã có nhà ở trung tâm thủ đô rồi. Ngoài kia bao nhiêu cô gái mơ cũng chẳng được đâu!”

 

Không ngờ căn nhà này là đi mượn.

 

—--

 

Nghe mẹ Ngô Thao gào khóc, tôi lại thấy… có chút buồn cười.

 

Trước đây bà ta dựa vào thân phận “mẹ chồng tương lai” để ra oai, lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, cứ mở miệng là khoe “chúng ta là dòng chính Hoàng kỳ”, “gả vào nhà bác là phúc ba đời nhà con đấy”.

 

Ngay cả Ngô Thao cũng ngớ ra:

 

“Lúc trước con bảo hai người mua nhà ở Bắc Kinh rồi mà? Khi đó nhà đất đâu có đắt? Bố mẹ cũng có tiền tiết kiệm mà? Sao giờ lại thành nhà thuê của người khác rồi?”

 

Mẹ hắn lập tức cãi lại:

 

“Có nhà cho ở miễn phí rồi thì mua làm gì phí tiền? Với lại, ai mà ngờ người ta sẽ quay lại chứ?”

 

Một thanh niên trong nhóm người kia lên tiếng:

 

“Được rồi, tôi cũng chẳng muốn dây dưa nhiều. Cho nhà mấy người ba ngày, dọn khỏi đây đi. Nếu không, đừng trách tụi tôi không khách sáo.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nha-chong-doi-mua-nha-bang-tien-pha-do-nha-cua-toi/5.html.]

Sau khi nhóm đó rời đi, trong nhà lại nổ ra một trận cãi nhau.

 

Ngô Thao trách bố mẹ:

 

“Đã bảo mua nhà thì không mua. Giờ thì hay rồi, thành vô gia cư luôn rồi!”

 

Bố mẹ hắn cũng không vừa:

 

“Cái thằng ranh, mày chỉ biết trách móc! Định bắt tao với mẹ mày gánh nợ cả đời mua nhà, để mày hưởng à? Không có cửa đâu!”

 

“Trẻ thì phải tự lập. Muốn có nhà thì tự mà mua, trông chờ gì ở tao với mẹ mày?”

 

“Ba, vậy ý ba là không muốn con nuôi ba mẹ lúc về già?”

 

Ngô Thao không thấy xấu hổ chút nào, ngược lại còn lớn tiếng hơn.

 

Bố hắn quát lại:

 

“Mày mà dám không phụng dưỡng, tao kiện mày ra tòa!”

 

Nhìn cảnh một nhà “gà bay chó sủa”, tôi chẳng buồn lấy lại hết đồ, chỉ mang vài món lặt vặt rồi xách vali bước ra cửa.

 

Ngô Thao lập tức quỳ xuống chân tôi, vừa sụt sịt vừa van xin:

 

“Mộc Mộc, đừng đi mà. Anh biết anh sai rồi. Thế này đi, anh đuổi hai ông bà già này ra ngoài, rồi em dùng tiền đền bù mua nhà, hai đứa mình ở. Nhà đứng tên em, được chưa? Em biết mà, anh yêu em mà. Đừng đi...”

 

Tôi lập tức buồn nôn, phải lùi lại vài bước.

 

Vệ sĩ liền bước lên kéo hắn ta ra.

 

Lúc này, tôi mới hoàn toàn nhìn rõ con người thật của Ngô Thao – một kẻ ích kỷ, vô dụng, chỉ biết đòi hưởng thụ mà chẳng làm được tích sự gì.

 

Ra đến cửa, tôi bỗng quay đầu lại, lạnh lùng nói với hắn:

 

“À đúng rồi, suýt quên. Tôi đã đi khám rồi – không có thai. Bác sĩ bảo cơ thể tôi hoàn toàn khỏe mạnh, vậy thì anh tự hiểu là vấn đề nằm ở đâu nhé. Sau này mà còn dám quấy rầy tôi, tôi báo công an thẳng tay. Muốn hối hận thì vào tù mà ăn năn đi.”

 

Nói xong, lòng tôi sảng khoái vô cùng.

 

Tôi cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc rồi – nhưng tôi đã đánh giá thấp mức độ trơ tráo của Ngô Thao và gia đình hắn.

 

Dạo gần đây, tôi ở nhà bạn thân, nhưng người trong khu cứ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.

 

Họ thì thầm bàn tán sau lưng tôi, khiến tôi rất khó chịu.

 

Cho đến một đêm, khi tôi và bạn thân về đến cửa khu nhà, gặp dì Trương – người trong ban quản lý khu phố – đứng đó, ánh mắt đầy do dự nhìn hai đứa tôi…

 

Tôi hỏi:

 

"Dì Trương, có chuyện gì vậy ạ?"

 

Dì Trương thở dài:

 

"Tiểu Mộc này, cháu chia tay với bạn trai rồi phải không?"

 

Tôi vô cùng ngạc nhiên. Chuyện tôi chia tay với Ngô Thao, ngoài bạn thân ra thì rất ít người biết, sao dì Trương lại biết được?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận