Nguyệt Thần Chi Lệ
Chương 9: Thiên Thần Áo Vàng
Rầm một tiếng, cánh cửa bạc phía sau ta đột nhiên bị mở ra.
Ta quay đầu lại, thiên thần áo vàng kim thờ ơ nhìn xuống ta, đôi cánh khổng lồ cuộn lại trong phòng giam chật hẹp.
Chân ta mềm nhũn, há miệng, lại không nói nên lời.
Con dê không nói gì, chỉ lạnh lùng hất lông, quay người lại quỳ xuống.
Thiên thần đưa ta ra khỏi phòng giam, đặt ta xuống đất, ngồi xổm xuống, đôi mắt màu xám nhạt nhìn chằm chằm vào ta: "Ta đã nói với ngươi, bảo ngươi chú ý tác phong."
"Ta..." Ta run rẩy toàn thân, tim đập như trống.
"Không ai có thể cứu ngươi lần thứ hai," Hắn đứng dậy, đẩy cửa một căn phòng bên cạnh. Trong phòng trải thảm lông trắng như tuyết, giữa phòng đặt một chiếc gương lớn.
Ta chậm chạp đi đến trước gương, trong hình ảnh phản chiếu trong gương, ta thấy chiếc nơ màu hồng phấn trên tai bị lệch đi, lộ ra một vết sẹo mờ, là dấu răng của rắn.
Đó là vết sẹo Tiểu Xà để lại khi cắn tai ta, kéo ta về nhà.
Ta chưa bao giờ tháo chiếc nơ nó để lại cho ta, vì vậy... cũng chưa bao giờ phát hiện ra dấu răng này.
Ta lạnh toát cả người.
"Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này cách đầm lầy rất xa." Hình ảnh phản chiếu trong gương là thiên thần mặc trường bào vàng kim cầm một con /d.a.o/ găm, lặng lẽ đứng sau ta, "Rắn trên Thiên Đình, chỉ sống ở đầm lầy."