Nguyệt Thần Chi Lệ
Chương 14 (END): Ánh Sáng Từ Cốt Tiên Thỏ
Ánh mắt của thiên thần áo trắng lướt qua ta, hắn nheo mắt âm trầm, một luồng sáng trắng từ tay áo hắn bay ra, lao nhanh về phía ta.
Ta cũng lười né tránh, nhân lúc luồng sáng đó còn chưa chạm vào ta, ta dùng hết sức hét lớn một câu:
"Tên khốn!"
Luồng sáng đó đập mạnh vào người ta, mắt ta tối sầm liền mất đi ý thức.
... Đáng tiếc không thấy thiên thần áo trắng kia có bị ta chọc tức không.
Không biết tại sao, thiên thần đó chỉ đánh ta một cái, không g.i.ế.c ta, đại khái là không coi trọng, cũng lười đi xem ta c.h.ế.t chưa.
Qua hồi lâu, ta bị thứ gì đó phía sau chọc tỉnh, quay đầu lại, dê núi nằm trên đất, bụng dính đầy /m_á.u/ đỏ sẫm, nó mở mắt lặng lẽ nhìn ta, trên chỗ khuyết của sừng dê móc một chiếc túi lưới nhỏ bị đứt dây.
Ta đưa tay tháo chiếc túi lưới nhỏ đó xuống, đó là thứ Tiểu Xà để lại cho ta, không biết từ lúc nào đã rơi mất. Mảnh vảy rắn màu hồng phấn trong suốt đã mất đi ánh sáng, mờ nhạt quấn quanh cuộn dây. Viên đá hình trăng khuyết trong ánh lửa ngút trời xung quanh lại trắng tinh khôi, tỏa ra ánh sáng yếu ớt.
Ta ngẩng đầu lên, dưới bầu trời đêm không có ánh trăng, đống lửa lớn chiếu sáng mọi thứ xung quanh một màu đỏ rực, thân ảnh Tiểu Xà bị trói chặt trên cột gỗ, ngọn lửa thiêu đốt cơ thể hắn, đốt cháy tấm khăn đen che mặt.
Hắn không nói một lời, nhưng ta lại như cảm thấy sau lớp khăn đen đang cháy, đôi mắt hắn đang lặng lẽ nhìn ta.
Lần gặp lại này, hắn còn chưa nhìn kỹ ta, ta cũng chưa nhìn kỹ hắn.
Ta ngẩng đầu lên mỉm cười với hắn.
Mau nhìn đi, nếu không lát nữa ta lỡ tay, sau này sẽ không gặp lại nữa.