Nguyệt Thần Chi Lệ
Chương 1: Thỏ Không Côt Tiên
Thỏ được nuôi để ăn thịt trên Thiên Đình được ăn tiên thảo từ nhỏ, trên lưng mọc một khúc tiên cốt trắng muốt. Ăn thịt thỏ có tiên cốt gọi là "thần tiên tương thực", không may mắn. Vì vậy, trước khi ăn, phải tước bỏ tiên cốt, thay bằng một khúc gỗ, rồi mới /g.i_ế.t/.
Ung Hoa Thượng Thần, chuyên gia mổ thỏ của Thiên Đình, chưa bao giờ thất bại khi thực hiện thao tác này. Vì vậy, việc tiên cốt của ta không được rút sạch sẽ chắc chắn là lỗi của ta, thần tiên sẽ không ăn thỏ có vấn đề.
Được thần tiên ăn thịt là vinh hạnh của loài thỏ, nhưng nếu chỉ g.i.ế.c mà không ăn thì gọi là sát sinh bừa bãi. Thần tiên không muốn ăn ta, dĩ nhiên cũng không thể g.i.ế.c ta, đành phải vứt ta lên núi, còn buộc một dải lụa đỏ vào tai ta để phân biệt ta với những con thỏ có thể ăn được.
Chuyện truyền ra, mất tiên cốt, ta cũng mất đi cả thiên địch. Không chỉ thần tiên không ăn ta, mà các loài động vật trên núi cũng tránh ta như tránh tà – đều là tiên thú, không ăn thịt cũng không c.h.ế.t đói, chẳng con nào lại vì miếng ăn mà ăn một con thỏ có vấn đề.
Dĩ nhiên, chúng cũng chẳng thèm để ý đến ta. Vậy nên thú vui duy nhất mỗi ngày của ta là chọn một cây tiên thảo xinh đẹp, nói chuyện với nó cả buổi sáng, rồi nhổ lên ăn.
Cho đến một ngày, ta nhặt được một con rắn nhỏ màu hồng phấn.
Khi ta nhặt được nó, nó nằm im thin thít trong đám cỏ. Ta liếc mắt một cái liền nhận ra nó cũng không có tiên cốt – nói chính xác hơn, trên người nó không có chút linh khí của tiên thú.
Là một con thỏ, coi một con rắn là đồng loại có lẽ hơi nguy hiểm, nhưng ta biết, nó không phải là một con rắn bình thường.
Nó là một con rắn màu hồng!
Ta tha con rắn nhỏ đó về hang, cuộn nó lại thành hình cục phân trên đống cỏ khô.
"Chào ngươi," Ta ngồi ngay ngắn trước mặt nó: "Tiểu Xà."
Con rắn nhỏ vẫn bất động.
Ta sờ sờ hai cái bướu nhỏ trên đầu nó: "Tiểu Long?"