Nguyệt Thần Chi Lệ
Chương 3: Ta không đuổi ngươi đâu
Kể từ sau chuyện đó, mối quan hệ giữa ta và Tiểu Xà đã có sự chuyển biến kỳ diệu. Nó không còn ghét bỏ ta từng nôn đầy giường, ta cũng không ghét bỏ nó từng dọn dẹp cái giường bị ta nôn lên, nó không còn suốt ngày cuộn tròn trong hang, ta thỉnh thoảng cũng dẫn nó ra ngoài chơi, lúc viên phân thỏ cũng không cần tránh né nó.
Ta trồng vài cây cỏ nhỏ trong một bụi cỏ, những lúc không dẫn Tiểu Xà theo, ta sẽ đi tưới nước cho chúng. Thật kỳ lạ, trước đây, cây cối trên Thiên Đình không cần tưới nước cũng có thể sinh trưởng tốt, nhưng mấy cây cỏ nhỏ này vài ngày không tưới là khô héo.
Đoạn Trường Thảo, trước đây cũng không mọc ở nơi này.
Thỉnh thoảng Tiểu Xà cũng tự mình chạy đi đâu đó chơi vào buổi tối, rồi không về nhà suốt đêm. Ban đầu ta lo nó đánh nhau với đám tiên thú linh tinh, hoặc bị con thỏ nào khác nhặt về nhà, nhưng mỗi lần đến sáng, nó đều xuất hiện trong hang mà không hề hấn gì.
Mỗi lần ta hỏi nó đi đâu, nó đều không thèm để ý đến ta.
Ta hơi bực bội trong lòng, nhưng cũng lười hỏi nó. Dù sao ta cũng có chuyện giấu nó, ai mà chẳng có chút bí mật chứ?
Ngoài ra, tình cảm giữa ta và Tiểu Xà cũng khá tốt. Ta kể cho nó nghe rất nhiều truyền thuyết của tiên tộc, nó cũng ngoan ngoãn lắng nghe, tuy không nói nhiều, nhưng cũng coi như chăm chú.
Tiên thảo trên sườn núi dần dần không cần nghe ta nói dài dòng nữa, ta nghĩ cho chúng, đột nhiên có chút không nỡ để Tiểu Xà đi.
"Này," Ta ôm một củ cà rốt gặm rộp rộp, giả vờ như vô tình hỏi Tiểu Xà, "Trước kia ngươi nói ngươi sẽ đi nhanh thôi?"
Nó dừng lại một chút, rồi ừ một tiếng.
"Ta không đuổi ngươi đi đâu." Ta nhấn mạnh.
"Biết rồi." Dạo này nó hình như rất hay ngủ gật, nói chuyện với ta cũng không mở mắt.
"Ngươi sẽ đi vào mùa thu sao?" Ta thăm dò nó, nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu, "Nếu ngươi ngủ đông, có cần nhiều thức ăn không?"
Nó im lặng một lúc, nhỏ giọng nói: "Ta chưa ăn gì của ngươi cả."
"Cũng đúng." Ta lúng túng vuốt vuốt đôi tai to của mình, tiếp tục gặm cà rốt.
"Hôm nay ta sẽ đi." Nó đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm, giọng điệu có chút nghiêm túc.
Ta cẩn thận hỏi: "Ngươi giận sao?"
Nó nói: "Ta không giận."
Tuy nó hình như thật sự có chọc thế nào cũng không giận, nhưng ta vẫn không nhịn được nói: "Trông ngươi rất xấu tính."
Nó im lặng một chút, nói: "Trước kia ngươi nói mớ, còn nói ta trông hồng hào dễ bắt nạt."
... Còn có chuyện như vậy nữa. Ta lúng túng tiếp tục vuốt đôi tai to của mình.
Nó liếc ta một cái, nói: "Lần trước ngươi mang về Đoạn Trường Thảo, ngươi không phải hỏi ta tại sao thấy mà không nói cho ngươi biết sao?"