NGUYỆN ƯỚC THANH XUÂN
Phần 9: Mòn quà sinh nhật
Tôi lấy ra từ ba lô một hộp quà, đưa đến trước mặt hắn: "Vậy thì tốt, tớ đến cũng không muộn lắm." Sở Duy nhìn chằm chằm vào hộp quà, không nhận. "Không mở ra xem à?" Hắn ôm hộp quà vào lòng: "Cậu tặng gì tớ cũng thích." Tôi vừa ngồi xuống, Sở Duy liền bận rộn, vừa rót trà cho tôi vừa cắt một miếng bánh gato đặt trước mặt tôi. Cho đến khi tôi cầm nĩa, ăn một miếng bánh, Sở Duy mới ngồi xuống bên cạnh tôi. Không khí tràn ngập mùi thơm ngọt ngào của bánh gato sô cô la, còn Sở Duy thì nhìn chằm chằm vào mặt tôi, bầu không khí lại thêm phần lãng mạn.
Trong im lặng, Sở Duy lên tiếng trước: "Tớ có thể ôm cậu không?" Tôi đặt bánh xuống, dang rộng vòng tay về phía Sở Duy. Hắn ta từ từ nhích vào lòng tôi, cằm đặt trên vai tôi. Tôi đưa tay vuốt nhẹ lưng hắn. Sở Duy ôm chặt hơn một chút. Giọng hắn có chút tủi thân: "Tớ rất nhớ cậu." Tôi khẽ cười: "Tớ chỉ đi chơi nửa tháng thôi mà." "Nửa tháng cũng nhớ." Hắn lại rên rỉ, cả người mềm nhũn như bún, nằm lì trong lòng tôi không chịu nhúc nhích. Chuyện này tôi quen rồi, ở quê bà ngoại tôi cũng hay trêu chọc mấy chú cún như vậy, chỉ cần xoa đầu là được.
Tôi thuận tay xoa đầu Sở Duy, hắn quả nhiên ngồi thẳng dậy một chút. Giây tiếp theo, tình thế xoay chuyển, Sở Duy đổi vị trí cho tôi, tôi ngồi trong lòng hắn. Tôi đẩy đẩy, không đẩy ra được, đành mặc kệ, không động đậy nữa. Mắt Sở Duy nhìn chằm chằm vào môi tôi: "Bánh của tớ vị sô cô la, bánh của Sở Mạt vị vani." Tôi hỏi hắn: "Thế thì sao?" "Vừa nãy tớ lén ăn thử một miếng vị vani, cậu có muốn thử không?"
Tôi còn chưa nghĩ ra câu trả lời, tay Sở Duy đã lấy tay cầm gáy tôi, kéo lại gần hơn. Hơi thở đan xen, mùi vani ngọt ngào len lỏi vào khoang mũi tôi. "Vậy tớ thử một chút." Tôi cụp mắt xuống, môi sắp chạm vào môi Sở Duy. Thì cửa nhà hắn lại mở ra. Sở Mạt đứng ở cửa, nhìn tư thế mờ ám của tôi và Sở Duy. Giây tiếp theo, cô ấy "rầm" một tiếng đóng cửa lại. Tôi vội vàng nhảy xuống khỏi người Sở Duy, định bỏ đi.