NGUYỆN ƯỚC THANH XUÂN

Phần 10 (End): Trọn vẹn yêu thương

{19}

Tôi học khoa Thiên văn học của Đại học T, còn Sở Duy thì học khoa Vật lý. Sở Mạt thi đỗ Đại học Chính Pháp, quyết tâm trở thành luật sư. Năm tư đại học, Sở Mạt đi thực tập, ôm một bụng tức, về nhà tìm Sở Duy than thở. "Sếp thấy em quá xinh, lại nói em chắc chắn không thể đảm nhiệm được công việc này? Chỉ có thể làm bình hoa?" Sở Mạt hỏi tôi: "Vậy sau này tớ có phải để mặt mộc đi làm không?"

 

Tôi hỏi cô ấy: "Cậu đã xem "Nữ luật sư tóc vàng" chưa? Thực ra tớ thấy cậu cũng có thể giống như nữ chính, mặc những bộ quần áo đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy, phá vỡ định kiến." "Muốn xinh đẹp đi làm thì cứ thế mà đi, dùng thành tích để tát vào mặt bọn họ là được." Sở Mạt lại không nghiêm túc, dùng tay ôm mặt, lơ đãng hỏi tôi: "Cậu cũng thấy tớ xinh đúng không?" Tôi gật đầu. Có lẽ là vì trước đây mỗi khi Sở Mạt hỏi những câu hỏi kiểu này tôi đều khịt mũi coi thường, lần này lại thành thật thừa nhận. Sở Mạt bỗng nhiên đỏ mặt. Cô ấy đập cốc rượu xuống bàn: "Cậu lại trêu tớ!" Tôi nói: "Lần này là thật."

 

Hiếm khi khen Sở Mạt một lần, Sở Mạt lại vừa xấu hổ vừa tức giận: "Ghét cậu!" Cô ấy quay người bỏ chạy, để lại Sở Duy đứng bên cạnh hỏi tôi: "Vậy anh có đẹp trai không?" Tôi hơi ngại ngùng, quay mặt đi: "Đừng tự rước lấy nhục." Sở Duy lẽo đẽo theo sau tôi, như đứa trẻ không được ăn kẹo, làm ầm ĩ: "Rõ ràng anh và Sở Mạt giống nhau như đúc, tại sao em chỉ khen Sở Mạt mà không khen anh, em thiên vị!"

 

{20}

Điều tôi không nói với Sở Duy là, có lẽ tôi nhận ra mình thích Sở Duy từ rất sớm. Năm lớp 10, lần Sở Duy kéo tôi đến thư viện ôn tập, thấy tôi mệt mỏi đến mức sắp nhắm mắt, liền dẫn tôi ra khu vườn nhỏ phía sau thư viện. Ly trà sữa Ô Long Bốn Mùa mát lạnh kích thích thần kinh tôi. Sở Duy ngồi bên cạnh tôi, im lặng không nói. Tôi quay đầu lại, nhìn nghiêng mặt Sở Duy. Anh cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn lại tôi.

 

"Đã có ai nói với cậu chưa..." Cậu rất đẹp trai. Câu nói này tôi không nói hết được, vì ánh mắt của Sở Duy quá nóng bỏng. Anh hỏi tôi: "Sao vậy?" Tôi nói: "Không có gì." Tôi và Sở Duy đồng thời quay mặt đi, không nhìn nhau nữa. Tôi nghĩ, may quá, may quá. Tình cảm mập mờ ẩm ướt như trời nồm, lượn lờ trên môi hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra.

 

Vốn tưởng chúng tôi sẽ còn dây dưa thêm một thời gian dài nữa. Nhìn Sở Duy say rượu, dựa vào lòng tôi, hơi thở đều đều. Chiếc ví trong túi anh suýt rơi xuống đất. Tôi thuận tay nhặt lên, lại liếc thấy bức ảnh anh cất trong ngăn phụ. Chính là bức ảnh Sở Duy chụp bằng máy ảnh lấy liền vào buổi biểu diễn văn nghệ hôm đó, còn lừa tôi nói là chụp lãnh đạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận