NGUYỆN ƯỚC THANH XUÂN
Phần 5: Dũng Cảm Bảo Vệ
{09}
Giáo viên chủ nhiệm nói trường sẽ tổ chức biểu diễn văn nghệ. Trong tiếng bàn tán xôn xao, bạn cùng bàn nhỏ giọng hỏi tôi: "Chắc lại là Sở Mạt làm MC rồi nhỉ?" Sở Mạt hình tượng tốt, vóc dáng đẹp, phát âm chuẩn, từ nhỏ đến lớn đã tham gia dẫn chương trình cho nhiều buổi biểu diễn trong trường. Tôi đáp: "Chắc vậy."
Lên cao trung, áp lực học tập tăng lên đáng kể. Tôi không muốn lơ là bất kỳ môn nào, chỉ có thể dồn hết tâm sức vào việc học, không còn thời gian để quan tâm đến những việc khác. Quả nhiên giây tiếp theo, cô giáo liền hỏi Sở Mạt: "Lần này em vẫn làm MC được chứ?" Sở Mạt đồng ý.
Nhưng chưa được hai ngày thì xảy ra chuyện. Sở Mạt trượt chân ngã cầu thang, bị gãy xương, chân phải bó bột, không thể đứng lâu. Khi Sở Duy cõng Sở Mạt đến trường, giáo viên chủ nhiệm đã hét lên thất thanh như chuột chũi. Nhưng buổi biểu diễn sắp đến gần, chỉ có thể chọn lại MC.
Tôi cúi đầu tiếp tục làm bài tập, không mấy quan tâm, nhưng lại nghe cô giáo hỏi Sở Mạt có đề cử ai không, Sở Mạt nói: "Em nghĩ Phó Tuyết Hàn có thể đảm nhiệm được." Dưới ánh mắt của mọi người, tôi nhìn về phía Sở Mạt. Mọi người đều biết, tôi và Sở Mạt không hợp nhau.
Tan học, các bạn học xì xào bàn tán. Có người hỏi Sở Mạt: "Sao cậu lại đề cử Phó Tuyết Hàn vậy?" Sở Mạt chưa kịp trả lời, người đó lại nói: "Trên chân Phó Tuyết Hàn có một vết sẹo rất dài, làm MC như vậy có hơi mất thẩm mỹ không?"
Tôi vừa định mở miệng nói thôi bỏ đi, Sở Mạt lại hét lên: "Tại sao có sẹo lại mất thẩm mỹ? Cậu ấy đâu phải đi lính, tại sao không được có sẹo!" Nói xong câu này, mắt cô ấy đỏ hoe, rồi cúi đầu, không nói gì nữa. Sở Mạt hiếm khi nổi nóng, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy tức giận như vậy.
{10}
Nói đến vết sẹo này, cũng có chút liên quan đến Sở Mạt. Gần khu nhà có một con sông nhỏ, không biết ai phát hiện ra ở hạ lưu có một bãi cạn. Bọn trẻ con hàng xóm thường thích ra đó nghịch nước cho mát mẻ mỗi khi trời nóng bức.