NGUYỆN ƯỚC THANH XUÂN

Phần 8: Thổ lộ và chờ mong

{15}

Tôi ngồi ở yên sau xe của Sở Duy, hắn đạp xe đạp mà như đang đi tên lửa vậy. Tôi đưa tay ra, ôm hờ lấy hắn. Sở Duy đón gió, bỗng nhiên gọi to tên tôi: "Phó Tuyết Hàn." Tôi hỏi hắn: "Sao vậy?" Sở Duy im lặng một lúc, lại gọi: "Phó Tuyết Hàn, tớ thích cậu." Tôi siết chặt vòng tay ôm hắn.

 

"Trước đây tớ đã nghĩ, cậu nói thích người học giỏi, vậy tớ phải học hành chăm chỉ, phải sánh vai cùng cậu, phải để cậu luôn luôn chỉ nhìn thấy tớ, bây giờ tớ đã làm được rồi." Lời nói của Sở Duy theo gió lọt vào tai tôi. Từng chữ từng chữ gõ vào trái tim tôi, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Những năm tháng bên cạnh Sở Duy, sự thiên vị của hắn, sự cẩn thận từng li từng tí của hắn, cho dù là tôi ngốc nghếch đến đâu cũng có thể nhận ra. Tình cảm nồng nhiệt của chàng trai tìm được lối thoát qua những lời tỏ tình không mấy hoa mỹ. Hắn nín thở, dường như đang chờ câu trả lời của tôi. Tôi suy nghĩ hồi lâu, đáp lại một cách phũ phàng: "Sở Duy, tớ không yêu sớm."

 

{16}

Mấy học sinh đó bị khiển trách. Tôi cũng không phải thánh mẫu, đương nhiên không thể rộng lượng tha thứ cho mấy người suýt nữa đã phá hỏng buổi phỏng vấn của tôi, sau khi phỏng vấn xong tôi liền tố cáo bọn họ. Nhân chứng vật chứng đầy đủ, không thể chối cãi. May mắn là đã thuận lợi giành được suất tuyển sinh riêng của Đại học T, cũng không cần phải thi đại học nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận