Trước kia tôi không thèm để ý, nhưng lần này lại vui vẻ nhận lời.
Hắn cố gắng đánh vào tình cảm, nắm tay tôi đầy tha thiết.
Tôi thuận thế ôm lấy hắn, khóc lóc:
“A Phi, bỏ qua mọi chuyện đi… Nếu không vì anh, cô ta cũng đâu phải tự nhận hết tội. Thôi đủ rồi, em không trách anh nữa…”
“Uyển… Uyển… Không phải…”
Hắn còn định nói gì đó, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Khóe mắt liếc thấy trong góc có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm, ánh mắt chất đầy hận thù.
Sau nụ hôn, tôi ngẩng đầu nhìn Lục Chi Phi:
“A Phi, hôm đó… anh thật sự không biết em bị bắt cóc sao?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hắn muốn né tránh ánh mắt tôi, nhưng tôi giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u hắn lại.
Hắn cúi đầu: “Xin lỗi… Uyển… A Ninh nói sẽ không làm hại em…”
Nghe vậy, tôi bật cười: “Lục Chi Phi, hôm nay là sinh nhật em.”
“À… Anh… xin lỗi, anh…”
“Anh tặng em một món quà đi.”
“Em muốn gì?”
“Em muốn ăn bánh hạt dẻ anh hay trốn học mua cho em hồi cấp ba.”
“Được! Em đợi anh.”
Hắn vội vã chạy đi.
Cứ như mười năm trước, chàng trai cao gầy mặc sơ mi jeans, đứng dưới tán cây long não, cầm chiếc hộp nhỏ đựng bánh hạt dẻ, cười rạng rỡ:
“Chung Tư Uyển, anh cưng em lắm đấy! Xuyên qua sáu con phố mua cho em đấy, đúng tiệm em thích nhất luôn!”
Bánh hạt dẻ hẳn là rất ngon.
Vậy mà ký ức về nó giờ lại đắng ngắt.
Giống như tình cảm của chúng tôi — xen vào quá nhiều thứ không nên xen vào.
—------------
Xe của Lục Chi Phi đ.â.m thẳng vào xe của gã đàn ông kia.
Hắn chảy m.á.u nghiêm trọng ngay tại chỗ.
Nghe nói khi cấp cứu, hắn không ngừng gọi tên tôi và Thông Thông.
Tôi do dự, nghĩ rằng đây có thể là lần cuối gặp nhau.
Tôi dẫn Thông Thông đến bệnh viện.
Hắn nằm trên giường bệnh, như một người trước lúc c.h.ế.t bỗng hồi tỉnh, nắm chặt lấy tay tôi.
Lần đầu tiên sau ngần ấy chuyện, hắn mới thực sự tỏ ra hối hận.
Vì hắn vừa biết được: đứa bé tên Vọng Thư… không phải con hắn.
Hắn cuối cùng cũng hiểu cảm giác bị lừa gạt, bị xúc phạm mà tôi từng chịu.
Hắn cầu xin tôi hãy chăm sóc thật tốt cho Thông Thông.
Cuối cùng, hắn đỏ hoe mắt, cầu xin Thông Thông gọi một tiếng “bố”.
Thông Thông ôm chặt lấy tôi.
Mắt đỏ hoe: “Ông là bố anh Vọng Thư… Ông lừa con rằng nếu con hiến tủy, bố mẹ sẽ làm lành. Nhưng con không muốn, vì ông chỉ toàn bắt nạt mẹ con con…”
Lục Chi Phi c.h.ế.t lặng.
Hắn thở dốc vài lần.
Nước mắt ào ạt trào ra.
Đôi mắt vẫn tha thiết nhìn Thông Thông…
Nhưng… tiếng gọi “bố” mãi mãi không đến.
Máy đo nhịp tim… kéo thành một đường thẳng.
—---------
Trước khi chết, Lục Chi Phi để lại toàn bộ tài sản cho mẹ con tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-sinh-nhat-chong-dat-con-gai-toi-hien-tuy-cho-con-rieng/7.html.]
Tôi có chút cảm khái — ban đầu tôi chỉ định cho hắn một bài học.
Nhưng nghĩ kỹ lại… đời là thế.
Khi đã rút d.a.o ra — kết cục sẽ không còn nằm trong tay mình.
Cũng như việc tôi bị hắn và Cầm Ninh bắt cóc…
Nếu không có bụi cây thầu dầu ấy…
Tôi liệu có thể còn sống?
Tôi đến nhà tang lễ nhận tro cốt của Lục Chi Phi, đưa hắn về an táng.
Trước kia khi hắn làm tôi tức, bạn hắn hay đùa:
“Cẩn thận kẻo bị vợ tiễn vào lò thiêu.”
Ra là… “lò thiêu” là thế đấy.
Ngày tháng lại dần bình yên.
Con của Cầm Ninh được người ta nhận nuôi.
Nghe nói do video tôi làm loạn ở bệnh viện lan truyền rộng rãi, cư dân mạng thương cảm — dù người lớn đáng ghét, nhưng trẻ con thì vô tội.
Nhờ đó, cậu bé ấy tìm được người hiến tủy phù hợp.
Sau cái c.h.ế.t của Lục Chi Phi, Thông Thông đổ bệnh một thời gian dài.
Chúng tôi thường xuyên lui tới bệnh viện, thể trạng con bé quá yếu.
May mà giờ tôi đã có đủ thời gian để chăm sóc cho nó.
Rồi hai ba năm nữa trôi qua, con bé lớn hơn, bắt đầu giống với những đứa trẻ bình thường — dám chơi, dám chạy, dám cười.
Mãi đến tám năm sau, Cầm Ninh ra tù.
—----
Tôi vốn chẳng phải người dễ mất cảnh giác.
Tôi vẫn luôn theo dõi tình hình trong tù của cô ta.
Thông Thông đã học cấp hai, sắp lên lớp 9.
Tôi lưỡng lự có nên chuyển trường cho con không, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh.
Đành thuê vệ sĩ đưa đón mỗi ngày.
Không ngờ, Cầm Ninh lại tìm con trai trước tiên.
Nhưng đứa bé không nhận cô ta, còn thấy xấu hổ vì có người mẹ như vậy.
Cô ta chuyển đến sống chung với cha ruột của đứa trẻ — chính là gã đàn ông từng gây tai nạn đó.
Tai nạn năm xưa khiến gã què một chân.
Tôi sợ xảy ra chuyện nữa, nên căn cứ vào camera hiện trường và nhân chứng, kiện gã ra tòa — dù khi đó tôi và Lục Chi Phi vẫn chưa ly hôn.
Gã ngồi tù vài năm, vì lúc đó chỉ chạy xe máy, mà lại hành xử bốc đồng, cảm tính — tôi từng nghĩ hắn sẽ lên kế hoạch trả thù, nào ngờ hắn lại liều mạng lao thẳng xe vào.
Lục Chi Phi đúng là xui xẻo, xe đ.â.m vào rào chắn, kính vỡ đ.â.m vào tim, mất m.á.u cấp.
Vì không rõ có phải cố ý mưu sát không, nên hắn chỉ ngồi tù vài năm, thậm chí còn ra tù trước cả Cầm Ninh.
Nhưng sau khi Cầm Ninh chuyển vào sống cùng, hai người ngày nào cũng cãi nhau.
Cô ta muốn chia tay, nhưng bị hắn đeo bám.
Trong lúc giằng co, cả hai cùng rơi khỏi sân thượng, c.h.ế.t chung.
Kết cục đó hoàn toàn ngoài dự đoán của tôi.
Sau khi xác nhận sự thật, Thông Thông cuối cùng có thể đến trường như bình thường.
Thi xong lớp 9, con bé đậu vào chính ngôi trường cũ của tôi — Trung học Nam Khê.
Hôm đưa con đi nhập học, tôi đứng dưới gốc cây long não — bóng cây rợp mát.
Xa xa, một cô bé cột tóc đuôi ngựa đang ngồi ăn bánh hạt dẻ dưới tán cây.
Nếu thời gian quay lại được…
Tôi chỉ muốn nói với cô bé ấy một điều:
Cuộc đời dù muôn hình vạn trạng, cũng chẳng có gì đáng sợ.
Chỉ cần gặp núi thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu — cứ thế bước tới, không ngoái đầu.
HẾT.