Tôi mắt đỏ ngầu, tiếp tục xông đến.
Hắn đau đến không còn đứng nổi, chỉ có thể bò như sâu, cố lết xa.
“Chị... chị ơi, bọn tôi đâu có định g.i.ế.c chị! Chỉ có người bảo tụi tôi giữ chị vài hôm thôi mà!”
“Ai sai tụi mày?” – Tôi gằn giọng.
Hắn run lẩy bẩy đưa tôi điện thoại, thành thật khai mật mã và lý do bắt cóc.
Quả nhiên, tôi tìm được đoạn chat giữa hắn và Cầm Ninh.
Tin nhắn chưa kịp xóa.
Tôi nhắn tiếp:
“Chị Ninh, định giữ cô ta bao lâu nữa?”
【Gấp gì? Lúc nào cần tôi sẽ báo. Giờ cứ lo ‘chăm sóc’ cô ta cho tốt.】
“Chăm kiểu gì cũng được chứ?”
【Đừng để c.h.ế.t là được.】
“Lỡ chồng cô ta truy cùng g.i.ế.c tận thì sao?”
【Yếu đuối vậy?】
【Anh ta còn đồng ý để bọn tôi bắt vợ hắn, mấy chuyện sau này cũng đoán được rồi.】
【Cứ thỏa sức mà chơi.】
Tôi không biết Lục Chi Phi có trực tiếp tham gia hay không.
Nhưng việc anh ta thờ ơ trước lời cầu cứu của tôi, lén đưa con đi xét nghiệm, rồi vội vàng đưa Thông Thông đến viện...
Tôi—tuyệt đối không tha thứ.
Nếu kéo được anh ta vào tù cùng bọn họ thì tốt.
Kéo không được, tôi cũng sẽ khiến anh ta sống không yên.
Lòng hận thù dâng trào như biển lũ.
Tôi nhìn những dòng tin nhắn đầy ác ý, lại nhớ đến bộ mặt “thánh thiện” của Cầm Ninh—một gương mặt dịu dàng, đầy nước mắt. Nhưng dưới lớp da đẹp đẽ ấy lại là... giòi bọ.
Tôi đã làm gì cô ta?
Có đáng để cô ta đối xử với tôi như thế này?
Chỉ vì tôi không chịu đem con mình đổi mạng cho con cô ta, mà cô ta có thể thuê người bắt cóc tôi không chút do dự?
Trước đây, cô ta nhiều lần lấy đạo đức ràng buộc tôi, diễn vai yếu đuối, phá rối gia đình tôi, cuộc sống tôi—tôi vẫn cố bỏ qua.
Nhưng tha thứ chỉ khiến kẻ đê tiện càng lấn tới.
Ngày trước, tôi là cá nằm trên thớt, yếu ớt đến mức không bảo vệ nổi con mình.
Bây giờ, tôi muốn làm con dao—một con d.a.o cùn lóc từng miếng thịt.
Tôi muốn chính tay xử lý cặp đôi khốn nạn đó.
Những tên đàn ông kia rên rỉ, nằm sõng soài dưới đất, run rẩy van xin tha mạng.
Tên từng định xâm hại tôi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy sợ hãi.
Tôi xách d.a.o bước tới, hắn hoảng loạn bò lùi, nhưng vì đau nên không bò nổi.
Tôi giẫm lên tay hắn, nghiến mạnh.
Hắn khóc rống, giống như một con ch.ó ghẻ đang van xin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-sinh-nhat-chong-dat-con-gai-toi-hien-tuy-cho-con-rieng/3.html.]
Tôi nâng d.a.o lên, chuẩn bị c.h.é.m xuống bàn tay đó.
Hắn gào lên:
“Chị ơi! Em sai rồi! Em sai rồi! Xin chị rộng lượng tha cho con sâu này một mạng!”
Tôi chẳng buồn đáp, cúi nhặt nửa viên gạch, đưa cho hắn:
“Tao thấy cái tay này thật sự ghê tởm. Muốn giữ thì đập cho nó biến dạng đi, không thì tao chặt xuống, để mày còn tay mà mò đ.í.t mẹ mày đẻ lại cái tay mới cho đỡ ghê.”
Tôi đưa lưỡi d.a.o dần dần từ bàn tay trượt lên cổ tay.
Hắn run cầm cập, cả người như sắp xỉu.
“Có vẻ tao quá kiên nhẫn nhỉ?”
Tôi giơ d.a.o lần nữa.
“Em đập! Em đập!”
Hắn co quắp trên đất, cố nhặt viên gạch rồi đập lên tay mình liên tục.
Rất nhanh, bàn tay đó đã nát bấy m.á.u thịt lẫn lộn.
Tên cầm đầu ôm bụng rên rỉ:
“Cô... cô cho chúng tôi ăn cái gì vậy? Loại thuốc độc quái quỷ nào thế?”
Tôi khẽ bật cười:
“Trước khi bắt cóc người, mấy người không nghĩ đến việc điều tra xem người ta làm nghề gì sao?”
“Tôi chỉ là một bà nội trợ bình thường, thì tôi có thể có thuốc độc gì chứ? Hay là tôi còn có thể đoán trước được hôm nay mình sẽ bị bắt cóc?”
“Mà mấy người bây giờ thì sao?”
“Có phải bắt đầu cảm thấy bụng đau quặn thắt, như có một đàn sâu đang gặm ruột gan không?”
“Không cần cảm giác đâu—vì đúng là như vậy đấy.”
“Cái gì? Cô... có ý gì?”
Nhìn bọn chúng bắt đầu hoảng sợ, tôi chậm rãi hù dọa:
“Tôi quê ở Tây Nam, bọn tôi giỏi nhất là nuôi cổ trùng. Mỗi người đều mang vài con bên người. Giờ thì sao? Mùi vị của cổ thế nào? Thoải mái không?”
Rồi tôi lại an ủi bọn chúng:
“Đừng sợ, hiện tại đau như vậy là vì trùng đang sinh sôi. Vài hôm nữa, khi chúng đẻ ra đủ rồi, sẽ bắt đầu từ miệng, mũi, tai chui ra. Khi cơ thể chứa không nổi nữa, từng đàn từng lũ sẽ phá bung bụng các người mà tràn ra... Cho nên, cũng không đau quá lâu đâu.”
Con người luôn tin vào cảm giác cộng với tưởng tượng. Lúc này, cả đám bắt đầu hoảng loạn, không tự chủ được mà đưa tay lên sờ mặt, sờ người.
Đặc biệt là tên đã giở trò với tôi khi chiều, hắn dùng tay còn lành lặn ôm lấy bụng, rồi “ọe” một tiếng phun ra một bãi m.á.u đen sì.
Có lẽ do hắn là kẻ ăn cháo nhiều nhất.
Chỉ bãi m.á.u đen ấy thôi cũng đủ khiến ba tên còn lại tin sái cổ.
Chúng lồm cồm bò tới, nước mắt nước mũi dàn dụa, cầu xin tôi tha cho một con đường sống.
Tên cầm đầu có vẻ tỉnh táo hơn chút, hỏi tôi rốt cuộc muốn gì mới chịu tha.
Tôi vuốt dọc theo lưỡi dao—không bén lắm. Nếu muốn c.h.é.m người chắc phải c.h.é.m nhiều nhát mới có hiệu quả.
Một con dao... rất phù hợp với tôi.
Đúng là muốn dùng nó phát huy sở trường ghê gớm!
Chắc là tôi nhìn con d.a.o quá mê say, ánh mắt như rực lửa, nên mấy tên kia càng hoảng hơn.
Chúng bắt đầu lắp bắp cầu xin, nói chỉ cần tôi tha mạng, bảo làm gì cũng được.
Tôi liếc nhìn phía dưới của một tên, giọng nhẹ nhàng như thủ thỉ:
“Nghĩ đến chuyện hôm nay tôi phải chịu bao nhiêu nhục nhã, tôi thật sự sống không nổi nữa rồi. Mà đã không muốn sống nữa, thì tất nhiên phải kiếm lại chút lời vốn chứ.”