NGÀY SINH NHẬT, CHỒNG DẮT CON GÁI TÔI HIẾN TỦY CHO CON RIÊNG
1
Vào năm thứ năm của cuộc hôn nhân, "bạch nguyệt quang" trong lòng Lục Chi Phi đột nhiên trở về nước.
Thì ra con trai của cô ta mắc bệnh bạch cầu.
Lục Chi Phi bận rộn tới lui vì chuyện đó. Anh nói giữa họ đã kết thúc từ lâu, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều, rằng chỉ vì từng quen biết, anh không thể đứng nhìn đứa trẻ đó chết.
Anh còn nói, người ta sắp mất con rồi, bảo tôi đừng lạnh lùng tới mức còn muốn so đo mấy chuyện đó.
Cho đến sinh nhật năm tuổi của con gái, chúng tôi đã chờ anh cả một ngày trời, anh mới về.
Nhưng việc đầu tiên khi về lại là quỳ xuống cầu xin tôi để con gái tôi hiến tủy cho con trai của người phụ nữ kia.
Tôi nhìn ánh mắt đầy van nài của anh, chợt hỏi:
“Vậy sao có thể hiến được? Anh đã đưa con tôi đi xét nghiệm lúc nào?”
—--
Tôi chưa từng nghĩ đến việc bị bắt cóc lại có thể xảy đến với mình.
Chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, sau khi đưa Thông Thông đi dã ngoại cùng lớp, trên đường trở về, tôi đi qua một con đường nhỏ vắng vẻ thì bị một chiếc xe tải ép dừng lại. Vài gã đàn ông to cao lao xuống, đập vỡ cửa kính xe rồi kéo tôi đi.
Suốt dọc đường, tôi bị trói chặt, lôi xềnh xệch đi.
Ban đầu, dù tôi cố gắng nói chuyện thế nào, cũng không ai trả lời.
Cho đến khi tên cầm đầu – một gã cao gầy mặc áo thun đen – nhận được cuộc gọi.
Hắn ta cười cợt:
“Người đẹp à, không phải bọn anh không nói lý. Giờ thế này đi, cô gọi điện cho chồng cô đi. Nghe nói anh ta mở công ty mà? Nếu anh ta chịu bỏ tiền ra cứu cô, cô sẽ được về nguyên vẹn.”
Gọi cho chồng tôi?
Sao chúng biết tôi có chồng?
Từ khi bị ép dừng xe đến khi bị lôi đi, mọi chuyện diễn ra quá trơn tru. Chắc chắn đây là vụ bắt cóc có kế hoạch sẵn.
Ai đã trả tiền cho chúng?
Tôi vốn sống hòa đồng, ít gây thù chuốc oán. Gần đây chỉ có mỗi chồng tôi là người xung đột lớn với tôi.
Thế mà bọn cướp lại muốn tôi gọi cho anh ta?
Chỉ còn một khả năng duy nhất—người phụ nữ cần tủy của con tôi.
Tôi lạnh cả sống lưng.
Tôi thực sự không có chút lòng tin nào với Lục Chi Phi.
Từ lúc Cầm Ninh quay về, anh ta cứ như bị bỏ bùa.
Anh làm mọi thứ cho cô ta, viện cớ là vì “từng quen biết”, không thể làm ngơ khi cô ta mất chồng, con thì bệnh nặng không ai chăm.
Nhưng sau đó, anh ta ngày càng quá đáng, đến mức nhắm vào cả con tôi.
Nghĩ đến những gì anh ta làm suốt hơn nửa năm qua, tôi càng không dám chắc gì cả.
Tuy nhiên, đây là cơ hội duy nhất.
Tôi vừa cầm được điện thoại định làm gì đó thì đã bị giật lấy. Tên cướp mở danh bạ, tìm ngay số của Lục Chi Phi.
Tôi càng chắc chắn—đây là một vụ bắt cóc có chủ mưu.
Tôi vẫn thử gọi cho anh.
Lúc này mà giận dỗi cũng chẳng ích gì.
Nhưng điện thoại chưa đổ chuông đã bị tắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-sinh-nhat-chong-dat-con-gai-toi-hien-tuy-cho-con-rieng/1.html.]
Ba lần liên tiếp—đều bị từ chối.
Tay tôi run bần bật.
Tên cướp cười cợt vừa quay video vừa châm chọc.
Tôi hoảng hốt, van xin chúng cho tôi thêm một cơ hội, thậm chí quỳ xuống cầu xin.
Cuối cùng, đến lần thứ tư, điện thoại kết nối.
Tôi tranh thủ nói thật nhanh:
“Lục Chi Phi, tôi bị bắt cóc rồi—”
Chưa nói hết, anh ta đã cắt lời:
“Chung Tư Viên, em còn có tim không vậy? Đến lúc này còn chơi mấy trò nhảm này sao?”
“Tút…”
Tiếng máy bị ngắt.
Đám cướp phá lên cười:
“Cô em không biết chiều chồng à? Chồng cô còn không thèm quan tâm. Hay để bọn anh dạy cho cô cách hầu hạ đàn ông nhé, sau này còn có người thèm lấy.”
Tên quay phim hả hê gửi đoạn video đi, còn ghi âm:
“Chị ơi, hài lòng chưa? Tăng tiền nhé!”
Một gã khác bắt đầu giở trò sàm sỡ.
Ở nơi hoang vu tăm tối, lòng tôi rơi xuống vực thẳm.
Tôi vùng vẫy định chạy.
May thay, tên vừa gửi xong tin nhắn quay lại, quát nạt tên sàm sỡ:
“Đừng manh động, cứ nhốt lại rồi tính.”
Tôi lại bị trói, kéo đi như xác chết.
Chúng khó chịu vì tôi đi chậm, hoặc cố tình hành hạ, buộc dây thừng vào xe máy rồi kéo tôi lê trên mặt đường.
Cả người tôi bị cào rách, m.á.u me đầy mình.
Khi tôi tưởng mình sắp chết, thì chúng dừng lại.
Nơi này là một vùng núi hoang vu, cây rừng rậm rạp. Tôi gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không hay.
Nhưng tôi không thể gục ngã.
Chúng chỉ mong tôi từ bỏ, để mặc số phận. Nhưng tôi không thể để đứa con mình mang nặng đẻ đau trở thành con cừu đợi bị xẻ thịt.
Tôi quan sát mọi nơi, tìm kiếm cơ hội.
Cho đến khi tôi thấy một đám cây thầu dầu giữa cỏ dại rậm rạp—tôi lập tức thấy lóe lên tia hy vọng.
Ông ngoại tôi là thầy thuốc Đông y, từ nhỏ tôi theo ông hái thuốc. Ông từng nói:
“Cái cây tưởng chừng vô hại này, chỉ 20 hạt nhỏ là có thể lấy mạng một người lớn.”
Tôi giả vờ ngã xuống khe núi, cố lăn đến đám cây thầu dầu.
Tên kéo tôi tức giận lôi tôi lên, tát tôi hai cái:
“Con điên này! Biết đi không vậy?”
Chưa hả giận, hắn còn đá vào bụng tôi liên tiếp.
Đau đớn quặn thắt lan khắp người, tai tôi ù đi.