NAM THẦN HÓA LÃO CÔNG

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói dịu dàng từ phía trên truyền đến: “Trốn tôi à?”

 

Tôi không nói gì, coi như mặc định đồng ý.

 

Thế nhưng đôi mày chau lại của anh lại giãn ra: “Vì bị người ta hiểu lầm nên không vui à?”

 

Bị người ta hiểu lầm…

 

Anh ấy đang nói đến chuyện trên diễn đàn trường ư? Anh ấy biết rồi sao?

 

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt anh.

 

Thì ra Trì Uyên cũng lướt diễn đàn à…

 

Tôi có chút rầu rĩ: “Chứ còn gì nữa.”

 

Trì Uyên thở dài một tiếng, rồi bước nhanh hơn một chút, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng thẳng tắp, và một câu nói không rõ ràng lắm: “Tôi lại khá vui.”

 

Tôi đứng sững tại chỗ.

Ý gì đây?

Anh ấy lại khá vui ư? Vui cái gì? Ảnh xấu bị đăng lên mạng mà cũng vui? Bị ép gọi là chồng mà cũng vui? Tại sao chứ?

 

Trì Uyên sẽ không phải là…

 

Bị người ta bỏ bùa rồi đấy chứ!

 

14

 

Mấy ngày tiếp theo, tôi vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Trì Uyên.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Một tấm ảnh mờ căm cũng chẳng đại diện cho cái gì, chỉ cần sau này tôi và Trì Uyên không tiếp xúc gì nữa, chuyện này sẽ dần dần bị mọi người lãng quên.

 

Rồi mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra…

 

Tôi cứ giữ vững quan điểm đó, một mạch “cày” cho đến kỳ thi cuối kỳ.

 

Nếu không có gì bất ngờ, lần thi này chắc là điểm chung cuối cùng giữa tôi và Trì Uyên.

 

Tôi thi, Trì Uyên coi thi.

 

Anh ngồi trước bục giảng, mặc một chiếc áo sơ mi màu quả óc chó, đôi chân dài miên man, dưới chân đi một đôi giày Derby cùng màu với chiếc quần tây.

 

Dù phối đồ rất đơn giản, nhưng có thể thấy, từ cách phối đến màu sắc đều được anh ấy cân nhắc tỉ mỉ.

 

Chẳng hiểu sao chỉ coi thi thôi mà cũng phải đến mức đó nữa.

 

Tôi lén liếc anh một cái, ánh mắt tôi lập tức bị anh ấy bắt được.

 

Anh ấy nhướng mày nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý.

 

Thầy Trì này đang “khổng tước khai bình” à? Thầy còn có bộ mặt này nữa sao!

 

Tôi vội vàng cúi đầu xuống, làm bài của mình.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, đề này ra có hơi khó rồi…

 

Tôi chọn môn này không có nghĩa là tôi thích môn học.

 

Tôi là đến để ngắm trai, tại sao lại ra cái đề hóc búa thế này để làm khó tôi chứ?

 

Tôi than vãn trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy lúc này Trì Uyên đã bước xuống bục giảng, đang đi đi lại lại giữa các bàn học.

 

Tôi chỉ vào một câu hỏi, ánh mắt cầu cứu nhìn anh ấy.

 

Anh ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười rạng rỡ.

 

Này!

 

Em không phải đang chào thầy! Em không phải đang ôn chuyện cũ với thầy! Em đang cầu cứu! Cầu cứu đó!

 

Tôi điên cuồng dùng bút chấm chấm vào số thứ tự của câu hỏi đó.

 

Mặt Trì Uyên sầm xuống, ngón trỏ đặt lên môi, ra hiệu “suỵt” với tôi.

 

Thôi được rồi.

 

Biết ngay là anh ấy không đáng tin mà.

 

Mọi thứ đều chỉ có thể dựa vào đôi tay chăm chỉ và bộ óc thông minh của mình thôi.

 

Ánh mắt tôi lại quay về với bài thi

 

Ba ngón tay trắng nõn gõ gõ vào mặt bàn của tôi.

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Trì Uyên đang cụp mắt: “Làm bài cho tốt.”

 

Hừ, tôi không làm bài tốt à?

 

Anh ấy cứ phải đi đến đây nhấn mạnh với tôi làm gì chứ?

 

Khoan đã…

 

Nhấn mạnh…

 

Tại sao lại dùng ba ngón tay gõ vào mặt bàn, đang nhấn mạnh cái gì vậy?

 

Không lẽ là chọn C sao?

 

Tôi hơi nghi hoặc nhìn anh ấy một cái, thì thấy khóe môi anh ấy cong lên một đường, rồi từ từ bỏ đi.

 

Vậy nếu ba ngón tay là C, thì vừa nãy anh ấy dùng một ngón tay ra hiệu “suỵt”, có phải là ý A không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-than-hoa-lao-cong/chuong-7.html.]

 

Trong chốc lát, lòng biết ơn trong tôi dâng lên như thủy triều, ào ạt dâng trào: Giáo sư Trì! Công lao thầm lặng.

 

Tôi sẽ mãi mãi yêu quý anh ấy!

 

Thi cử xong xuôi, tôi nghĩ sau này mình và Trì Uyên chắc sẽ không còn liên lạc gì nữa.

 

Mặc dù tôi vẫn còn WeChat của anh ấy, nhưng chắc cũng chỉ dừng lại ở mức like bài của nhau trên vòng bạn bè thôi.

 

Nam thần ấy mà, là sự tồn tại chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể chạm tới.

 

Nộp bài xong, tôi đeo cặp sách, cùng mọi người đi ra ngoài phòng học.

 

Thế nhưng lại nghe thấy hai giáo viên coi thi trên bục giảng đang thì thầm với nhau.

 

“Thầy Trì, tôi có quen một cô bé rất tốt, giới thiệu hai người làm quen nhé?”

 

Trì Uyên cau mày rõ rệt: “Không cần làm phiền.”

 

“Tôi quen nhiều cô bé lắm, ai cũng tốt hết…”

 

“Không cần.” Trì Uyên nhìn thẳng vào mắt vị giáo viên đó, dùng ánh mắt trực tiếp từ chối cô ấy.

 

Vị giáo viên đó có chút khó xử, bèn hỏi một câu: “Cũng phải, chẳng biết thầy Trì thích kiểu người như thế nào…”

 

Trì Uyên vốn kiệm lời như vàng, nhưng lần này lại bất thường.

 

Anh ấy bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Thích…”

 

Mắt anh ấy đảo một vòng quanh phòng học, cuối cùng dừng lại trên người tôi.

 

“Mắt không to không nhỏ, tóc hơi xoăn, tính cách ngốc nghếch…”

 

“Thích gửi ảnh tự sướng cho người khác.”

 

Cuối cùng, khóe môi anh ấy nở một nụ cười rạng rỡ: “Tốt nhất là tên còn có vần điệu nữa.”

 

Đầu tôi “ầm” một tiếng như nổ tung.

 

 

15

 

Tôi vội vàng bước ra khỏi cửa lớp, lẫn mình vào đám đông.

 

Trì Uyên nói mấy lời đó là có ý gì?

 

Anh ấy thật sự không bị bỏ bùa sao?

 

Cái gì đây?

 

Công khai tỏ tình ư?

 

Tôi đang nghĩ ngợi, thì chiếc mũ áo hoodie từ phía sau bị ai đó kéo lên, trực tiếp trùm kín đầu tôi.

 

Chiếc mũ hơi lớn, che khuất đường đi phía trước, thế là tôi dừng lại.

 

Giọng Trì Uyên bay lơ lửng: “Lại chạy à? Lần này chột dạ cái gì?”

 

Tôi giật mạnh chiếc mũ trên đầu xuống, trừng mắt nhìn Trì Uyên: “Thầy ơi, mấy lời thầy vừa nói là có ý gì?”

 

Anh ấy mỉm cười: “Đúng là ý em nghĩ đó.”

 

Đúng là ý tôi nghĩ đó…

 

Tôi đứng sững tại chỗ, nhất thời vui sướng, không dám tin, bối rối, lo lắng, đủ mọi cảm xúc ùa về, khiến tôi nói năng cũng trở nên lắp bắp: “Thầy… thầy… thật ra em luôn sợ thầy…”

 

Giọng Trì Uyên đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Sợ tôi cái gì?”

 

“Em có thể kể tôi nghe.”

 

“Thầy ơi, thầy là nam thần, là người chỉ có thể nhìn từ xa, không thể…”

 

Chết tiệt, không thể nói thế này! Có hơi nông cạn quá không?

 

Tôi liếc anh ấy một cái, bấu bấu ngón tay, không nói tiếp nữa.

 

Khóe môi Trì Uyên lại nhếch lên: “Không thể cái gì?”

 

Câu nói này ngữ điệu đi lên, anh ấy rõ ràng đang trêu chọc tôi.

 

Tôi điên cuồng vắt óc lựa chọn từ ngữ: “Không thể…”

 

Thầy đợi em bịa ra một cái đã…

 

Kết quả là khóe môi Trì Uyên vẫn không hề hạ xuống, anh ấy ghé sát tai tôi thì thầm: “Đừng nhìn từ xa nữa, lại đây …chơi thử xem.”

 

16

 

Một tháng sau, tôi và Trì Uyên đi xem phim ở rạp.

 

Đi xem phim mà không chịu xem cho đàng hoàng, cứ nhất định phải nắm tay tôi mới chịu.

 

Khiến cho nửa người bên phải của tôi tê dại cả đi. Tôi muốn rút tay ra, nhưng anh ấy càng siết chặt hơn.

 

Tôi liền thúc cùi chỏ vào anh ấy một cái.

 

Anh ấy đau đến nỗi khẽ hít một hơi lạnh, tôi lại vội vàng lo lắng mình đã dùng sức quá mạnh, bèn hỏi: “Thầy có bị gì không…”

 

Anh đột nhiên thẳng người lên, ghé sát tai tôi, giọng trầm khàn đầy quyến rũ: “Cơ thể này của tôi luôn rất khỏe, em biết mà.”

(Hết.)

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận