NAM THẦN HÓA LÃO CÔNG

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm sau, tôi và Trì Uyên hẹn nhau tại một quán lẩu gần trường, chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

 

Trì Uyên hôm nay không đeo kính, mặc một chiếc áo hoodie đen. Tóc tai rõ ràng là đã được chải chuốt cẩn thận, cả người toát lên vẻ đơn giản mà vẫn lịch sự.

 

Ngoài cửa sổ, dòng người cứ tấp nập qua lại, còn hai chúng tôi thì ngồi đối diện một nồi lẩu, chẳng ai nói với ai câu nào.

 

Mọi người đã bao giờ thử đi ăn với một người nào đó mà không nói được một câu nào chưa?

 

Để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, tôi đề nghị đi mua hai cốc trà sữa ở quán đối diện.

 

Đến quán trà sữa, tấm biển trên bàn trong quán hiện rõ mấy chữ to đùng.

 

“Cặp đôi mua ly thứ hai giảm giá 50%.”

 

Cơ hội tiết kiệm tiền tuyệt vời.

 

Vì mấy đồng bạc lẻ này, dù không có người yêu tôi cũng phải bịa ra một người yêu.

 

“Cho em hai ly.” Tôi vẫn đang giải thích với ông chủ: “Anh xem, bạn trai em đang ngồi ở quán lẩu đối diện kìa.”

 

Tôi đang dùng tay chỉ vào chỗ Trì Uyên vừa ngồi, nhưng ở đó chỉ còn mỗi cái ghế trống trơn.

 

Người đâu rồi? Đi đâu mất tiêu?

 

Tôi vừa quay đầu lại, thì thấy Trì Uyên đã đi đến cửa quán trà sữa.

 

Nghe thấy cái danh phận bạn trai mà tôi gán ghép cho anh một cách gượng ép, biểu cảm của anh cứng đờ.

 

Tôi cũng cứng đờ.

 

Làm sao bây giờ? Giải thích lại ư?

 

Cùng lắm là không thèm cái món hời này nữa…

 

Ai ngờ Trì Uyên lại chỉnh lại nét mặt, từng bước từng bước đi về phía tôi: “Ừm.”

 

Hả?

 

“Là tôi.”

 

9

 

Tôi cầm hai ly trà sữa, sánh bước bên Trì Uyên đi ra khỏi quán trà sữa.

 

Cũng tội nghiệp cho ông chủ quán, chắc ông ấy chưa bao giờ thấy cặp đôi nào mà “tâm hồn” lại không ăn khớp với “thể xác” như thế này.

 

Người bên cạnh quá cao lớn, bao phủ toàn bộ cơ thể tôi trong một bóng râm. Tôi liếc anh một cái, có chút chột dạ.

 

“Thầy ơi, lúc nãy em nói thầy là… là… em không cố ý đâu ạ.”

 

Thế nhưng anh ấy lại dường như không mấy bận tâm, chỉ nhướng cằm lên: “Là cái gì của em? Bạn trai?”

 

Trời đất, sao anh ấy lại nói ra hai chữ đó chứ!

 

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Mặt tôi đỏ bừng, liên tục gật đầu: “Em chỉ là muốn tranh thủ khuyến mãi thôi ạ.”

 

“Biết rồi.”

 

Hả?

 

Nhẹ nhàng thế ư? Thanh thản thế ư?

 

Không hề nổi trận lôi đình sao?

 

Dù không đến mức lôi tôi ra mắng một trận, nhưng với khí chất “phúc hắc”, cộng thêm khả năng sử dụng lời lẽ “âm dương” của anh ấy, tôi luôn cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu…

 

Anh cụp mắt nhìn tôi một cái, khóe môi khẽ nhếch lên: “Trước đây chẳng phải còn gọi quá đáng hơn à?”

 

Tôi đột nhiên nghĩ đến cái ghi chú “lão công” trên điện thoại…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-than-hoa-lao-cong/chuong-5.html.]

 

Không nhắc đến chuyện này là toàn thân ngứa ngáy khó chịu lắm sao?

 

Tôi không để ý đến anh, nhất thời cũng không biết nói gì, bèn ôm ly trà sữa tự mình đi thẳng.

 

Ai ngờ cánh tay đột nhiên bị siết chặt, lại bị người ta kéo ngược trở lại.

 

Trì Uyên chau mày: “Đèn đỏ.”

 

Tín hiệu đèn giao thông màu đỏ phía trước hơi chói mắt, một bàn tay đang siết chặt lấy cánh tay tôi.

 

Tôi cúi đầu nhìn xuống, chủ nhân của bàn tay vội vàng rụt tay lại.

 

Anh ấy ho khan một tiếng không tự nhiên: “Trà sữa để tôi cầm cho.”

 

Tôi đưa cả hai ly trà sữa lên, Trì Uyên tự nhiên vươn tay ra đón lấy.

 

Chỉ là một động tác tự nhiên như thế, nhưng tay chúng tôi lại chạm vào nhau.

 

Cảm giác truyền đến từ đầu ngón tay vừa ấm áp lại vừa thô ráp.

 

Tôi vội vàng rụt tay lại, suýt chút nữa làm rơi ly trà sữa đang cầm trên tay.

 

Trên đầu truyền đến một tiếng thở dài bất lực: “Haizz.”

 

Anh ấy cầm chắc ly trà sữa, cẩn thận cắm ống hút vào, rồi đưa cho tôi: “Cán sự lớp lúc nào cũng hấp tấp như vậy à?”

 

Tôi cúi đầu nhận lấy, vừa hớp được hai ngụm thì bị người ta túm lấy cổ áo kéo đi.

 

Giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến từ phía trên: “Đèn xanh rồi, đồ mèo tham ăn.”

 

10

 

Bữa ăn lần này hài hòa đến bất ngờ.

 

Mặc dù xuyên suốt vẫn có chút gượng gạo, nhưng tôi vẫn cố gắng rất nhiều để tạo không khí, còn Trì Uyên cũng bất ngờ không để cảnh tượng rơi vào bế tắc.

 

Thậm chí còn phối hợp với tôi cười vài cái.

 

Thế này là sao đây? Cây sắt nở hoa rồi à?

 

Khi bước ra khỏi cửa quán lẩu, tôi tiện miệng hỏi anh: “Thầy hôm nay có vẻ khá vui đúng không ạ?”

 

Anh không nói gì.

 

 

“Thầy xem kìa, thầy còn cười nữa mà!”

Anh nghiêm mặt lại, bước thêm vài bước về phía trước, không trả lời câu hỏi của tôi.

 

Chúng tôi đi sóng vai nhau, vì không ai nói gì nên bầu không khí có chút im lặng.

 

Trì Uyên đột nhiên dừng lại: “Tấm ảnh hôm nọ của cán sự lớp, ban đầu định gửi cho ai?”

 

Một câu hỏi không đầu không cuối của anh khiến tôi bất ngờ không kịp phản ứng: “Tấm ảnh nào ạ?”

 

Trong khoảnh khắc điện xẹt ngang đầu, một hình ảnh lướt qua trong tâm trí tôi: Bé mèo hoang gợi cảm…

 

Nhìn thấy miệng Trì Uyên dần dần mở rộng, như muốn nói ra một chữ “bé”.

 

Tôi lập tức nhảy dựng lên, dùng tay bịt miệng anh lại không cho anh nói ra.

 

Cơ thể anh cứng đờ, cơ thể tôi cũng cứng đờ.

 

Tôi vội vàng buông tay ra, rụt lại.

 

Trong tầm mắt, tôi hình như thấy Trì Uyên nhướng mày một cái, trông lại có vẻ hơi vui.

 

Anh ấy đang vui cái gì thế nhỉ?

 

Tại sao cứ thấy vẻ mặt đó của anh là tôi lại khó chịu?

Bạn cần đăng nhập để bình luận