NAM THẦN HÓA LÃO CÔNG

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng chiếu lên tấm thảm lông xù, sàn nhà rất sạch sẽ.

 

Vì Trì Uyên vừa mới tắm xong, không khí có hơi ẩm ướt.

 

Đầu tôi đau như búa bổ, tôi vừa nhìn Trì Uyên, vừa kéo kéo vạt áo.

 

Quần áo vẫn còn nguyên vẹn.

 

Mọi chuyện chắc là không đến mức tồi tệ như tôi đã tưởng tượng.

 

Trì Uyên nói tối qua tôi uống quá nhiều, bạn tôi đã nhờ anh đến đón và chăm sóc tôi, thế là tôi đã nôn mửa dữ dội, rồi lại hăng hái lôi anh hát hò nhảy múa, cuối cùng quậy đến tận khuya mới ngủ.

 

Quả không hổ là tôi.

 

Thật hết nói nổi.

 

Nhưng mà… khoan đã? Tại sao mình lại phải tin lời anh ấy chứ?

 

Bạn bè sao lại có thể gọi thầy ấy đến đón mình được?

 

Chuyện này không hợp lý chút nào.

 

Tôi nêu ra thắc mắc của mình. Trì Uyên bất đắc dĩ nhún vai, cầm điện thoại lên huơ huơ trước mặt tôi: “Cái tên em lưu cho thầy, quên rồi à?”

 

Tôi mở WeChat, dòng ghi chú cho Trì Uyên hiện ra rõ mồn một.

 

LÃO CÔNG

 

Tôi run b.ắ.n cả người, ngẩng đầu lên thì chạm đúng ánh mắt dò xét của Trì Uyên.

Anh chỉ chỉ vào điện thoại, vẻ mặt đầy thú vị nhìn tôi.

 

Có lẽ anh ấy không hiểu, hai chữ "Lão công" đó chỉ đơn thuần thể hiện rằng tôi thấy anh ấy có vài phần nhan sắc thôi, còn tôi đã gọi bao nhiêu người là “Lão công” thì đến bản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa là.

 

Thật sự không cần phải làm quá mọi chuyện lên đâu.

 

Trì Uyên lại lên tiếng: “Tối qua, em thật sự quên hết rồi à?”

Tôi lại ngạc nhiên, vừa nãy không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao? Sao nghe ý anh ấy, hình như còn xảy ra chuyện… gì khác nữa à?

Tôi không dám ngẩng đầu lên, chỉ lén liếc anh một cái.

Anh ấy thản nhiên bảo tôi mở thư viện ảnh trong điện thoại.

Tấm ảnh cuối cùng là video ghi lại cảnh tối qua của chúng tôi.

Ống kính rung lắc loạn xạ, trong khung hình là bàn tiệc đầy tàn dư thức ăn, chai rượu bày la liệt. Những người trên bàn đều xiêu vẹo ngả nghiêng, nửa tỉnh nửa mơ.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Con bạn thân tôi kéo tay tôi, tôi cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y nó.

Cảm giác như những người đồng chí cách mạng vừa chiến thắng hội quân vậy.

 

Nó mặt mày đỏ bừng: “Trì Uyên, mày đã ‘hạ gục’ được chưa?”

 

Trong video, tôi say mèm, vung tay một cái suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế: “Còn thằng đàn ông nào mà tao không ‘hạ gục’ được chứ?”

 

Con bạn thân tôi nhất thời phấn khích ôm lấy lưng tôi đ.ấ.m thùm thụp: “Quần áo lột đến đâu rồi?”

 

Vẻ mặt của tôi trong video bị con bạn thân che khuất, chỉ thấy hai đứa tôi ôm nhau lắc lư loạn xạ: “Thật sự lột rồi sao? Thật sự lột rồi sao?”

 

Ống kính trong video đột nhiên chuyển cảnh, Trì Uyên đứng trước bàn, tóc tai rối bù, nhìn chằm chằm vào tôi và con bạn thân.

 

Sắc mặt anh đen sì như đáy nồi.

 

Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, như thể vừa mới chạy đến.

 

Anh vẫy tay về phía tôi trong video, như thể đang cố kìm nén cảm xúc: “Tưởng Thịnh Thịnh, em qua đây.”

 

Thế là tôi lao thẳng vào người anh, mỉm cười rạng rỡ với người đang quay video: “Thấy chưa, đây là chồng của tôi, không ai được giành với tôi đâu.”

 

Sắc mặt Trì Uyên trong video từ đen chuyển sang trắng, rồi sang xanh, rồi lại sang tím.

 

Cứ như một cái đèn LED nhấp nháy trong đêm vậy.

 

Ống kính càng lúc càng gần, những ngón tay thon dài của Trì Uyên vươn ra, che kín ống kính.

 

Màn hình tối đen, video kết thúc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-than-hoa-lao-cong/chuong-4.html.]

 

Chiếc điện thoại trên tay tôi “bộp” một tiếng rơi xuống đất. Trì Uyên ngồi trên chiếc sô pha cách đó không xa nhìn tôi.

 

Trong đầu tôi không ngừng vang vọng tiếng hét phấn khích của con bạn thân: “Quần áo lột đến đâu rồi?”

 

“Quần áo lột đến đâu rồi?”

 

Lột... đến... đâu... rồi...

 

Đây là cái cảnh công khai xử tử hình gì thế này?

               

Ông trời ơi, cứ g.i.ế.c c.h.ế.t con đi.

 

8

 

“Thầy Trì, em xin lỗi.”

 

Tôi lồm cồm bò khỏi giường của Trì Uyên, đứng bên cạnh anh, cúi đầu.

 

Giống như một học sinh tiểu học đang chờ bị mắng.

 

Ánh mắt của Trì Uyên như một cây thước kẻ, đã quất cho tôi tan nát từ đầu đến chân.

 

Anh khẽ cười một tiếng: “Xin lỗi?”

 

“Thế là xong à?”

 

Anh ngả người ra sau, dựa vào ghế sô pha, chiếc áo sơ mi lỏng lẻo, lấp ló vòng eo anh.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, eo anh ấy thon thật đấy.

 

Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, liếc nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn xuống vòng eo của mình.

 

Ánh mắt cuối cùng ấy đã buộc tầm nhìn của tôi phải rút lui.

 

Tôi bất giác lùi lại vài bước: “Hay là em tặng quà cho thầy nhé.”

 

Anh chau mày: “Hối lộ à?”

 

Không phải!

 

“Vậy em mời thầy đi ăn nhé?”

 

“Vẫn là hối lộ.”

 

Tôi á khẩu không nói nên lời.

 

Anh muốn tôi phải làm sao đây?

 

Tôi vội vàng đảo mắt quanh căn phòng, cầm lấy chiếc áo khoác ngoài: “Thầy ơi nếu thầy không muốn thấy em, em sẽ đi ngay lập tức. Thầy có cần gì thì cứ nói với em.”

 

Anh không trả lời, chỉ day day trán.

 

Mặc nhiên đồng ý rồi à?

 

Tôi quay đầu đi thẳng.

 

Kết quả là vừa đi đến cửa, giọng Trì Uyên đã vang lên từ phía sau.

 

“Tối mai đi.”

 

Hả?

 

Tôi nghi hoặc quay lại.

 

Ngược sáng, tôi thấy anh đứng dậy: “Tôi có thời gian.”

 

Anh ấy đồng ý để tôi mời ăn tối sao?

 

Trời ơi, tôi chỉ nói giỡn thôi mà, đâu cần phải coi là thật chứ!

………..

Bạn cần đăng nhập để bình luận