Tôi nhón chân lên định nhìn trộm, nhưng lại bị ánh mắt của Trì Uyên quét qua làm cho c.h.ế.t khiếp.
Chẳng thấy được gì hết.
Anh đút điện thoại vào túi quần: “Tưởng Thịnh Thịnh, sinh viên khoa Y học Sinh sản à?”
Tôi vội gật đầu lia lịa, không giấu nổi vẻ nịnh nọt: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, chờ đợi câu khách sáo tiếp theo của anh.
Nhưng anh không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí bắt đầu trở nên ngượng ngùng.
Nói gì đi chứ, không nói gì thật sự khó xử c.h.ế.t đi được…
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Trong khoảnh khắc điện xẹt ngang đầu, tôi nghĩ ra một chủ đề để phá vỡ thế bế tắc: “À… Thầy ơi, nếu thầy có nỗi niềm khó nói nào liên quan, thầy cứ đến tìm em nhé.”
Anh đang định tắt máy tính trên bục giảng, bàn tay đặt trên con chuột đột nhiên khựng lại.
Ủa? Hình như có gì đó hơi sai sai.
Phì phì phì, mình đang nói cái quái gì vậy!
Tôi vội vàng xua tay: “Không không không, sao thầy lại phải tìm em được chứ, nhìn thầy là em biết thầy—”
Tôi giơ ngón cái lên: “Chắc chắn là ghê gớm lắm ạ.”
Ủa? Sao nghe càng ngày càng kỳ quặc thế nhỉ?
Màn hình máy tính cuối cùng cũng tắt ngóm. Trì Uyên đứng thẳng dậy, day day trán.
“Cán sự lớp.”
“Dạ!”
“Sau này ngoài việc trả lời câu hỏi ra, thì ít nói thôi nhé.”
“….Vâng ạ!”
4
Cuối tuần, tôi nén bài tập nhóm của tuần này lại rồi gửi cho Trì Uyên.
Bên dưới tệp nén còn đính kèm một nhãn dán mà tôi đã dày công lựa chọn.
Một nụ cười lịch sự và có chừng mực.
Nhưng Trì Uyên hình như không phải là người thích trả lời tin nhắn ngay lập tức, nên tôi đợi mãi mà chẳng thấy anh hồi âm.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ là do lần đầu gặp mặt quá khó xử, phận làm sinh viên, mình nên lịch sự và chừng mực gửi lời xin lỗi đến thầy.
Thế là tôi gõ một dòng: Thưa thầy, lần trước ở khoa nhận nhầm thầy, em thật sự xin lỗi ạ, haha.
Vừa ngượng ngùng lại vừa cứng nhắc.
Thế là tôi xóa đi, gõ lại: Bé Tưởng hèn mọn online nhận lỗi…
Có phải hơi cố tình tỏ ra thân thiết rồi không?
Thế là lại đổi thành: Xin lỗi thầy ạ, lần đầu gặp mặt là do em sơ suất, thầy đừng để bụng nhé.
Tôi hài lòng gật gù.
Vừa có lễ độ, vừa có chừng mực, không tự ti cũng chẳng kiêu ngạo.
Rất tốt.
Gửi đi rồi, anh vẫn không trả lời tôi.
Nhưng tôi lại thật sự muốn biết phản ứng của anh, thế nên cứ mãi ngóng chờ.
Trong lúc đợi, vì quá buồn chán, tôi bắt đầu cầm điện thoại lên tự sướng.
Cuối cùng thì biến thành màn thay đồ chụp ảnh.
Và cuối cùng của cuối cùng, tôi còn chỉnh sửa một tấm ảnh, định gửi cho con bạn thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-than-hoa-lao-cong/chuong-2.html.]
Kết quả là điện thoại giật lag kinh khủng, ngay khoảnh khắc tôi bấm vào avatar của con bạn thân, avatar của Trì Uyên và của nó lại đổi chỗ cho nhau.
Một tiếng “vèo”, tôi đã gửi tấm ảnh tự sướng cho Trì Uyên.
Trong ảnh, tôi mặc một chiếc váy hai dây màu đen, đang uốn éo tạo dáng, dưới cùng tấm ảnh còn có dòng chữ: “Bé mèo hoang gợi cảm, đêm nay chờ anh đến.”
!
Sốc toàn tập!
Cạn lời toàn thế giới
Bé mèo hoang gợi cảm á? Đêm nay chờ đợi ư? Lại... lại còn gửi cho Trì Uyên?
Nữ sinh viên online gạ gẫm giáo sư đại học ư?
Ngày mai không bị đuổi học thì cũng bị đánh rớt môn chứ chẳng đùa!
Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vàng bấm thu hồi.
May quá, lần này điện thoại cũng nhanh nhạy ra phết.
Tấm ảnh đó cuối cùng cũng biến mất, trả lại cho tôi một màn hình sạch bong.
Phù, may quá may quá.
Ngay lúc tôi định quay lại để gửi cho con bạn thân, một dòng chữ đột nhiên hiện lên ở phía trên màn hình.
Đối phương đang nhập...
Tim tôi như nhảy vọt lên tận cổ họng.
Cuối cùng tôi cũng nhận được hồi âm của Trì Uyên: Thầy thấy rồi.
5
Thôi thì cũng đành...
Mà thôi, khỏi nói nữa.
Bây giờ còn nói được gì nữa đây?
Tôi nhìn chằm chằm vào khung chat của Trì Uyên, ôm một tia hy vọng mong manh, cố gắng vớt vát lại chút thể diện cuối cùng cho bản thân.
Tôi gõ: Thầy thấy lời xin lỗi của em rồi ạ?
Trên màn hình lại hiện lên: Đối phương đang nhập...
Trong mấy giây ngắn ngủi anh đang gõ chữ, tâm trạng tôi cứ như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, lên xuống thất thường.
Tôi thầm khấn trong lòng, vạn lần đừng để thầy ấy thấy, vạn lần đừng để thầy ấy thấy...
Cho đến khi nhìn thấy dòng chữ anh gửi, tâm trạng tôi rơi thẳng xuống đáy vực.
Anh trả lời: Không phải.
Tại sao lại trả lời là không phải? Thầy không thấy em đã thu hồi rồi sao? Giả vờ như không thấy thì khó với thầy lắm à?
Cứ nhất định phải ép em leo lên sân thượng tự vẫn thì thầy mới vui lòng hay sao?
Tôi: Vậy ý thầy là...
Trì Uyên trả lời: Là tấm ảnh.
Vâng, em xin đội ơn thầy.
Trong lòng tôi, bao nhiêu cảm xúc từ bi phẫn, thổn thức đến xấu hổ cứ thế chen chúc vào nhau, cuối cùng dâng lên tận tim, rồi dồn hết vào đầu ngón tay.
Sự đã đến nước này, tôi chỉ đành trả lời: Thưa thầy, em xin lỗi, em gửi nhầm ạ.
Tôi ôm điện thoại bắt đầu một cuộc chờ đợi dài đằng đẵng.
Kết quả là bên kia đáp lại vô cùng ngắn gọn, súc tích, một câu trả lời đơn giản nhưng lại mang sức mạnh như sấm sét bủa vây.
Anh đáp: ?
Hay lắm Trì Uyên, thầy được lắm.
Dấu chấm hỏi đó đã kết thúc cuộc đối thoại giữa hai chúng tôi, và cũng kết thúc luôn cả tâm trạng vui vẻ cuối tuần của tôi.
……