Tôi liếc xéo anh một cái, rút điện thoại ra định xem giờ.
Tay tôi trượt trên màn hình, hiện ra giao diện trò chuyện WeChat. Tôi đang định bấm nút khóa màn hình thì cảm thấy không khí xung quanh lại một lần nữa đông cứng lại.
Tại sao?
Tại sao tôi lại có cảm giác này?
Tôi cảm thấy bên cạnh mình hình như có một chút hơi lạnh, từng chút một thấm qua từ bên phải…
Nếu mắt tôi không có vấn đề, thì bên phải hẳn là Trì Uyên.
Ánh mắt anh ấy dừng lại trên màn hình của tôi, rồi lại ngưng lại.
Tôi trông giống dấu ngắt câu lắm sao?
Tôi liếc nhìn màn hình, rồi cũng ngây người ra.
Bởi vì trong danh sách trò chuyện WeChat, Trì Uyên, người đứng thứ hai, đã có cái tên ghi chú thứ hai của mình.
Trên đó viết rõ ràng mấy chữ đen sì: “LãoTrì già.”
12
Sự tĩnh lặng trước cơn bão.
Tôi thấy rõ ràng Trì Uyên đã nghiến chặt răng hàm.
Trong tình thế nguy hiểm, tôi vẫn bình tĩnh đánh giá địa hình xung quanh: cách ga tàu điện ngầm vài trăm mét, trạm xe buýt ở phía đối diện, còn taxi thì lác đác trên đường.
Vậy thì, chỉ có thể làm thế này thôi.
Tôi nghiến chặt răng, đếm ngược trong lòng.
Ba, hai, một.
Chạy!
Tôi vừa la lên: “Thầy ơi không cần tiễn đâu ạ, em về trước đây, hẹn gặp thầy trên lớp buổi tới!”
Kết quả là tôi vừa hét xong câu đó, cổ áo đã bị Trì Uyên túm lại.
“Chạy cái gì? Chột dạ à?”
Tôi nịnh nọt cười: “Có một chút.”
Tay Trì Uyên túm lấy cổ áo tôi, khẽ nhấc lên hai cái: “Em ghi chú cho tôi là gì thế?”
Trong lòng tôi dâng lên niềm hy vọng, chợt vui thầm: “Không nhìn rõ sao?”
“Nhìn rõ rồi.”
Nhìn rõ rồi còn hỏi? Đùa nhau à?
Trì Uyên nhướng mày nhìn tôi: “Đầu tiên là lão công, rồi lại đến lão già.” Anh đột nhiên cúi đầu nhìn thẳng vào tôi: “Sau này là gì?”
“Không có sau này nữa đâu ạ!” Tôi giơ hai tay đầu hàng: “Thầy Trì, giáo sư Trì, nam thần Trì!”
Nghe thấy hai chữ “nam thần”, Trì Uyên đột nhiên bật cười thành tiếng: “Không tin.”
“Không dám tin.” Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Chỉ riêng bốn chữ ‘không có lần sau’ này thôi, đã nói bao nhiêu lần rồi?”
Thật… không đếm xuể nữa…
“Không nói được thì viết thêm vài bài tập trên lớp đi.”
“Giáo sư ơi đừng mà, thầy xem em bình thường chăm chỉ nghiêm túc thế này, lại còn luôn có mặt khi thầy gọi nữa chứ…”
Trì Uyên đã bắt đầu thong thả bước đi, tôi từng bước từng bước rón rén theo sau lưng anh. Ánh đèn đường trên đầu tỏa ra ánh sáng vàng vọt, kéo dài cái bóng của chúng tôi.
“Mặc cả nữa là viết thêm.”
“Thầy ơi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-than-hoa-lao-cong/chuong-6.html.]
“Trừ điểm chuyên cần.”
“Đừng bắt em viết nữa mà!”
“Học lại.”
“Thầy tha cho em đi mà!”
…
Chúng tôi mặc cả suốt dọc đường, Trì Uyên đưa tôi đến tận cửa ký túc xá.
Cửa ký túc xá ở ngay trước mắt, nhưng hai chúng tôi lại đi bộ rất lâu.
Sau khi bước lên bậc thang trước cửa ký túc xá, tôi quay đầu lại, Trì Uyên cũng rất ăn ý đứng đợi tôi nói.
Tôi nhìn anh một cái, rồi lại cúi đầu nhìn mũi giày của mình: “Giáo sư Trì.”
“Có khi nào thầy thấy em phiền lắm không?”
Đèn ở ký túc xá rất lờ mờ, nhưng đôi mắt của Trì Uyên lại sáng ngời một cách lạ thường.
Anh ấy nói: “Phiền.”
Trong phút chốc, tôi như trút hết hơi, vai cũng rũ xuống, ấp ủ mãi nửa ngày mà dường như chỉ có thể nói một câu “Tạm biệt.”
Ai ngờ anh ấy lại hơi nghiêng người sang một bên, giấu ánh mắt dưới hàng mi cụp xuống.
“Phiền thì hơi phiền thật.”
“Nhưng cũng đáng yêu lắm.”
13
Đánh c.h.ế.t tôi cũng không ngờ, ảnh tôi và Trì Uyên lại xuất hiện trên diễn đàn trường.
Đó là tấm ảnh tôi ôm Trì Uyên khi đi uống rượu với con bạn thân hôm nọ.
Không biết ai đã chụp được rồi đăng lên mạng.
Tôi trong ảnh say đến mất kiểm soát, mặt đỏ bừng hai mảng.
Trì Uyên thì hoảng loạn mất hồn, sắc mặt đen sì như đáy nồi.
Một tấm ảnh “xấu xí” như thế mà bên dưới phần bình luận đã bùng nổ rồi.
“Nam thần thoát ế rồi ư?”
“Đúng là thoát ế rồi!”
“Các bạn ơi, tôi thất tình đơn phương rồi.”
…
Thậm chí tôi còn lướt thấy bình luận của con bạn cùng phòng: “Trời ơi, con nhỏ này sao trông giống con ngốc trong phòng tao thế nhỉ!”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tôi nghẹn một cục tức trong lồng ngực, mắc kẹt ở cổ họng, suýt chút nữa thì tức c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Tôi thì không sao, chủ yếu là cảm thấy… rất có lỗi với Trì Uyên.
Từ khi tiếp nhận anh ấy, tôi cứ liên tục gây rắc rối cho anh ấy.
Lần này bài đăng bị nhiều người nhìn thấy như vậy, e rằng cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến anh ấy.
Phải làm sao đây? Chuyện này đâu phải chỉ một bữa lẩu, một ly trà sữa là có thể giải quyết được.
Bây giờ tôi thấy rất xấu hổ, hối hận không kịp.
Đến nỗi tôi căn bản không dám đối mặt với Trì Uyên, thậm chí ngay cả khi ánh mắt chạm nhau trên lớp cũng lập tức lảng tránh.
Sắp xếp bài tập cũng không còn nhiệt tình, tan học cũng tranh thủ lúc Trì Uyên còn ở trên bục giảng mà lén chạy trước.
Kết quả là tôi vừa bước ra khỏi tòa nhà giảng đường, thì bị người ta gọi lại.
“Tưởng Thịnh Thịnh.”
Tôi quay đầu nhìn, Trì Uyên đang đứng cách đó không xa, tóc tai hơi rối, hình như đi hơi vội.
Anh ba bước biến thành hai bước, đi lên và sánh bước cùng tôi.
Tôi lập tức bước sang một bên, cố ý tạo khoảng cách với anh.