NAM THẦN HÓA LÃO CÔNG
Chương 1
Tôi tình cờ gặp lại nam thần của mình tại Trung tâm Hỗ trợ sinh sản và Điều trị vô sinh, hiếm muộn.
Chỉ với hai từ, tôi đã khiến nam thần khắc cốt ghi tâm.
“Lên đi.”
Và với ba từ, tôi đã khiến anh ấy cả đời này không thể nào quên.
“Cởi quần ra.”
Tôi, một bác sĩ thực tập tại khoa Hỗ trợ sinh sản, chuyên điều trị vô sinh hiếm muộn, không ngờ lại tiếp nhận chính nam thần trong mộng của mình. Trong lòng không khỏi thấp thỏm, mà trong cái thấp thỏm ấy lại len lỏi một tia nuối tiếc.
Đẹp trai ngời ngời thế này, sao anh ấy lại có thể vướng phải nỗi niềm khó nói ấy chứ?
Tôi quay người đi tìm một chiếc kẹp gắp, nhưng khi trở lại vẫn thấy anh đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy hoang mang nhìn tôi.
Tôi dùng chiếc kẹp chỉ về phía giường bệnh, anh bất giác run lên một cái.
Để giữ gìn tâm trạng cho anh, tôi cố gắng lựa lời thật uyển chuyển: “Có phải là… cơ thể anh không được ‘sung sức’ cho lắm, nên mới tìm đến đây không ạ?”
Vẻ mặt của nam thần như thể vừa rạn nứt.
Đúng lúc này, thầy hướng dẫn đến muộn của tôi cuối cùng cũng đẩy cửa bước vào.
“Anh là Trì Tử Uyên phải không?”
Nam thần cuối cùng cũng cất lời: “Tôi là người nhà của Trì Tử Uyên.”
Tôi ngơ ngác nhìn thầy, rồi lại nhìn nam thần, rồi lại cúi xuống nhìn bệnh án.
Ồ…. ra là tôi nhầm người nhà thành bệnh nhân.
Không phải anh ấy.
Cười không thở nổi luôn đó các bác ạ.
Chắc phải tìm hành tinh khác để sống thôi, tôi mệt mỏi quá rồi.
2
Trì Uyên, phó giáo sư khoa Lịch sử, từng khiến cả diễn đàn trường náo loạn chỉ bằng một tấm ảnh chụp nghiêng mờ căm như được che bằng một lớp mosaic.
Nghe đồn, tấm ảnh góc nghiêng thần thánh ấy từng khiến một nữ sinh trong trường vì anh mà tương tư đến mất ăn mất ngủ, thèm thuồng nhỏ dãi mà không hề hay biết.
Kẻ bất tài đó, không ai khác - chính là tôi.
Thế nên khi anh bước vào phòng khám, nội tâm tôi ban đầu là sóng cuộn bão gào, tiếp đến là đau đớn tiếc thương cho “căn bệnh” của anh, và cuối cùng, khi biết được sự thật, tôi chỉ hận không thể c.h.ế.t ngay tại chỗ cho xong kiếp này.
Tôi đã thề rằng, đời này kiếp này tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa.
Ấy thế mà lạ thay, từ khi vào đại học đến giờ, tôi tranh suất học lớp của anh chưa bao giờ thành công.
Nhưng ngay cái ngày tôi vừa buông lời thề độc, chẳng hiểu sao tôi lại đăng ký được.
Tôi nhìn chằm chằm vào bốn chữ “Đăng ký thành công” trên màn hình máy tính, rồi vội vàng bấm hủy.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, cô bạn cùng phòng của tôi, vì muốn giúp tôi hoàn thành ước nguyện, đã choàng chăn thức trắng cả một đêm, canh được đúng một suất vừa bị hủy, rồi bằng tốc độ thần sầu đăng ký lại cái lớp mà tôi đã phải vất vả lắm mới bỏ được.
Lúc nó hớn hở ra mặt kể công, tôi đã cảm động đến rớt nước mắt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nó cho hả giận.
Để tốt nghiệp thuận lợi, tôi chỉ đành đến lớp học vừa yêu vừa hận này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-than-hoa-lao-cong/chuong-1.html.]
Ngày hôm đó, tôi trân trối nhìn Trì Uyên bước vào giảng đường. Anh mặc một chiếc sơ mi đen, tay áo xắn lên để lộ cẳng tay trắng trẻo mà rắn rỏi, sống mũi cao thẳng được gác lên một cặp kính gọng vàng mảnh mai.
Đôi mắt anh đầy đặn, đuôi mắt lại hơi xếch lên.
Anh đã đẹp nhường này, cần gì phải tài hoa đến thế.
Xuyên qua biển người trùng điệp, tôi thấy rất rõ ánh mắt anh đã dừng lại nơi tôi trong một thoáng.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại, cong lên thành một đường cung rất nhẹ.
3
Những ngón tay thon dài của Trì Uyên gõ nhẹ lên mặt bàn: “Cán sự lớp trả lời câu hỏi này đi.”
Tôi có đức hạnh và tài cán gì mà lại được thầy Trì Uyên đích thân chỉ định làm cán sự lớp cơ chứ.
Tôi run rẩy đứng dậy: “Thưa thầy, em không…”
Trì Uyên ngước mắt nhìn tôi: “Không trả lời được sẽ bị trừ điểm chuyên cần.”
“Thưa thầy, nhưng lỡ em trả lời sai thì…”
“Trả lời sai… cũng bị trừ điểm.”
…?
Em nghi thầy đang dựng chuyện vu vơ, đang ngấm ngầm bày kế trả thù thì có.
Muốn trừ điểm thì cứ nói thẳng ra đi.
Tôi đành hậm hực ngồi xuống, tiếp tục ngắm nhìn Trì Uyên phô diễn tài hoa trên bục giảng.
Thật lòng mà nói, chưa bao giờ tôi lại chăm chú nghe giảng đến thế, và cũng chưa bao giờ “may mắn” được một người thầy “quan tâm” đến nhường này.
Cứ mỗi lần tôi định gật gù một chút, ánh mắt của Trì Uyên lại liếc sang.
Và tôi lại giật mình tỉnh táo ngay lập tức.
Nếu như Trì Uyên của ngày xưa trong mắt tôi là một liều xuân dược di động, thì anh của bây giờ lại chẳng khác gì một lọ dầu gió phiền phức.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Sau khi tan học, cả lớp chen chúc nhau ở cửa để ra ngoài.
Tôi ôm điện thoại bước đến trước mặt Trì Uyên.
“Thầy ơi, em kết bạn WeChat với thầy nhé.”
Trì Uyên cau chặt mày, nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi bất giác lùi lại một bước: “Không phải em muốn liên lạc riêng với thầy đâu!”
Trời đất, sao mình lại nói toạc ra suy nghĩ thật trong lòng thế này!
Thật ra là để nộp bài tập trên lớp mà!
Trì Uyên rút điện thoại ra, liếc tôi một cái: “Tôi có nói vậy à?”
Tôi vội lôi điện thoại ra quét mã, gửi lời mời kết bạn, điền ghi chú, tất cả liền một mạch.
Thế nhưng tôi lại thấy Trì Uyên cứ mãi thao tác gì đó trên màn hình.
Làm gì thế nhỉ?
Thêm ghi chú cho mình? Hay cho vào nhóm riêng?
Chắc không phải là bật chế độ “không làm phiền” tin nhắn của mình đâu nhỉ!