MUA NHÀ CHO TRAI, TÔI LỜI HOA HỒNG HẲN NĂM CĂN

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKN2JyAJAw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi vừa than thở vừa cất điện thoại, còn Từ Vĩ thì chỉ để tâm đến chuyện tôi phải về nhà buổi chiều, mặt đầy tiếc nuối:

 

“Anh còn định đưa em đi dạo mấy chỗ du lịch ở đây. Nghe nói chợ đêm ở đây náo nhiệt lắm.”

 

“Em nói với anh từ hôm qua rồi mà – mẹ em không cho ngủ lại ngoài.”

 

Tôi suýt nữa lật trắng mắt ngay tại chỗ. Dẫn tôi đi ngắm cảnh, đi chợ đêm? Má nó! Lão già dê xồm à, ai cũng biết anh định làm gì. Tôi chỉ thiếu phun nước bọt vào mặt anh thôi!

 

Nói thật, tôi chưa từng nghĩ ngồi tàu cao tốc cũng có thể bị buồn nôn.

 

Trời đất ơi, cái tên này sao ngồi mà dính sát như keo vậy trời? Tôi đã né sát cửa sổ mà hắn vẫn không biết điều!

 

Miệng thì thối, mỗi lần nói chuyện là mùi hẹ tạt thẳng vào mặt tôi.

 

Tôi chịu hết nổi!

 

Tôi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh công cộng trên tàu, nôn tới tấp. Ấy vậy mà hắn còn đứng ngoài hỏi với vẻ... quan tâm:

 

“Em yếu người à? Ngồi tàu mà say xe?”

 

Tôi gắng cười nhẹ:

 

“Ừ, em dễ tụt đường huyết. Nhưng đang điều chỉnh rồi. Kế hoạch của em là cưới trong năm nay, rồi sinh con, chứ để lâu tuổi cao sẽ khó sinh.”

 

Câu này trúng tim đen hắn ta luôn. Gật đầu liên tục:

 

“Chuẩn! Phụ nữ khác đàn ông, đàn ông tám, chín mươi còn sinh được, phụ nữ qua 30 là khó rồi. Mà bọn con gái bây giờ ăn uống tệ lắm – suốt ngày trà sữa với khoai tây chiên, nhiều đứa 20 mấy tuổi đã không sinh được nữa. Nhưng anh thấy em m.ô.n.g to, chắc chắn dễ sinh!”

 

Tôi muốn đập tay vào mặt hắn, may mà tàu đến nơi.

 

Mọi người đều đứng dậy. Hắn cũng đứng lên theo, nên tôi không đánh được nữa. Hắn còn vênh mặt cười cợt:

 

“Mau đi xem nhà thôi, không làm lỡ thời gian của em.”

 

Tôi ngộ ra luôn – cái tên này thậm chí không định đãi tôi ăn trưa. Cảm ơn trời phật đã cứu tôi một bữa ăn khó nuốt!

 

Tôi có quan hệ ở vài khu.

 

Tôi dắt Từ Vĩ đi xem từng nơi, giá đặt cọc từ 30.000 đến 100.000 tệ, từ 2 phòng 1 sảnh đến 4 phòng 2 sảnh. Tôi hỏi anh ta muốn mua kiểu gì, có dự toán không?

 

Hắn ta cười nhăn nhở hỏi lại tôi:

 

“Em tính trả bao nhiêu tiền cọc?”

 

“Em sao cũng được, giờ đặt cọc đâu cao. Mua là phải mua cái phù hợp.”

 

Tôi nói thật lòng. Mắt Từ Vĩ lại sáng lên, nói muốn căn 4 phòng 2 sảnh rộng 138m², còn bảo sau này có thể đón bố mẹ anh ta đến ở để chăm sóc tôi.

 

“Căn đó trọn gói hơn 1 triệu tệ, sau khi trả trước, mỗi tháng góp hơn 4.000 tệ, anh trả nổi không?”

 

Tôi hỏi theo phản xạ nghề nghiệp, ai ngờ hắn càng hăng:

 

“Em không nói là thu nhập từ 2 căn nhà của em cũng đủ trả góp sao? Không thì anh góp thêm, mà đã cưới nhau thì là người một nhà, nhà em giữ ngoài cũng chẳng để làm gì, không thì bán 2 căn của em đi trả góp căn này luôn.”

 

Hết nước chấm. Tôi tức đến tái mặt:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-nha-cho-trai-toi-loi-hoa-hong-han-nam-can/4.html.]

“Gì cơ? Mình còn chưa cưới mà anh đã nhắm đến 2 căn nhà của em rồi à? Vậy thì làm sao em dám cưới anh được?”

 

“Anh chỉ đùa thôi mà! Em nghiêm túc quá! Anh lương tháng 5.000 tệ, trả góp 4.000 tệ thì dư sức!”

 

Từ Vĩ đập n.g.ự.c đầy hào sảng.

 

Tôi không nhịn được, xác nhận lại:

 

“Anh lương 5.000 tệ, trừ góp nhà chỉ còn vài trăm tệ/tháng, anh thật sự trả nổi sao?”

 

“Chắc chắn rồi! Không thì còn bố mẹ anh nữa, em cưới vào nhà anh là chuẩn bị hưởng phúc thôi!”

 

Nghe chân thành quá, tôi suýt cảm động:

 

“Tuy mình mới quen chưa lâu, nhưng nhìn cách anh mạnh tay mua nhà là biết người dám làm chuyện lớn!”

 

“Hahaha…”

 

Hắn cười toe toét, thúc giục nhân viên:

 

“Mau đưa hợp đồng ra ký!”

 

Khi ký hợp đồng, nhân viên bán hàng hỏi:

 

“Anh ơi, có cần thêm tên chị nhà vào sổ đỏ không?”

 

Từ Vĩ trừng mắt nhìn tôi, tròng mắt muốn rớt ra luôn, như chó giữ xương.

 

Tôi mỉm cười:

 

“Không cần ghi tên em.”

 

Vừa dứt lời, hắn thở phào nhẹ nhõm như trút gánh nặng, nhưng vẫn ra vẻ nghĩa khí:

 

“Anh nghĩ nên ghi tên em, xem như mình cùng nhau mua.”

 

“Thật sự không cần đâu, em cũng không thiếu nhà. Nhưng mà anh à, anh chắc chắn là muốn mua chứ? Mua nhà là chuyện lớn, hay anh thử bàn với gia đình một tiếng đi?”

 

Tôi vừa khuyên như vậy, chưa dứt câu, Từ Vĩ đã lao vào ký tên, không thèm đọc kỹ hợp đồng. Sau khi xong hết mọi thủ tục, anh ta lập tức hớn hở hỏi:

 

“Lệ Lệ, bao giờ mình về ra mắt bố mẹ em vậy?”

 

Ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Tôi vỗ vỗ tay anh ta:

 

“Đừng vội, để em gọi điện báo với mẹ em một tiếng đã.”

 

“Được được, nghe em hết!”

 

Từ Vĩ cười tít mắt, khóe miệng gần như chạm tai, nhưng vẫn không quên đuổi khéo tôi:

 

“Em nói còn phải về nhà gói sủi cảo mà, thôi vậy mình tạm biệt ở đây nhé, đừng để ‘mẹ mình’ lo.”

 

“Ừ, em về trước nhé.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận