MUA NHÀ CHO TRAI, TÔI LỜI HOA HỒNG HẲN NĂM CĂN
1
“Tiền cọc để em lo, vay ngân hàng em trả, sổ hồng chỉ ghi tên anh thôi!”
Khi tôi nói câu này với bạn trai, anh ta sung sướng phát điên, lập tức chạy đi ký hợp đồng mua nhà, còn đắc ý khoe với người khác:
“Người ta bảo phụ nữ 30 là đậu hũ thiu, thêm 2 năm nữa thì có trả tiền cũng chẳng ai thèm!”
Đợi đến khi sổ đỏ vào tay anh ta...
Anh ta hỏi tôi:
“Bao giờ thì mình đăng ký kết hôn?”
Tôi ngơ ngác hỏi lại:
“Anh trai à, tôi đã tặng anh nguyên một căn nhà, vậy mà anh còn muốn cưới tôi nữa hả?”
—-------
Tôi tên Lý Lệ, là một nhân viên môi giới bất động sản. Từng có kỷ lục bán 28 căn nhà chỉ trong một ngày, tiền vào như nước, tiêu không xuể.
Nhưng mấy năm gần đây, thị trường bất động sản tụt dốc không phanh, tôi cũng ngụp lặn dần dần.
Ba tháng trời – không bán nổi một căn nhà.
Tôi bắt đầu lo lắng: Không bán được nhà thì trả nợ ngân hàng kiểu gì? Cái siêu xe tôi đang nhắm tới sao mà mua? Mấy cái túi phiên bản giới hạn nữa, có kịp đặt không?
Lúc tâm trạng rối bời, tôi lại lướt mạng xã hội giải khuây. Vô tình thấy clip một cô gái khóc như mưa, tố bạn trai bỏ trốn sau khi mua nhà, để cô ấy gánh hết khoản nợ.
Không thể không thừa nhận – mấy tên đàn ông dụ dỗ mua nhà đúng là có chiêu.
Tiếc là tôi là phụ nữ, bạn trai mua nhà tặng bạn gái thì ai cũng thấy hợp lý.
Nhưng nếu là con gái tặng nhà cho bạn trai, ai mà nhận cho nổi?
Thế giới này không có chuyện đàn ông để bạn gái trả tiền cọc, cùng trả nợ ngân hàng, cuối cùng còn không ghi tên cô ấy vào sổ. Mà nếu có thì chắc cũng hiếm như tìm vàng.
“Ting ting ting...”
Điện thoại reo. Là mẹ tôi.
Lại giục cưới chồng, lại nói tôi 28 tuổi rồi, không cưới là ế mốc.
Mẹ tôi đâu hiểu – không cưới thì cũng vẫn sẽ già thôi, liên quan gì?
Bà còn dọa c.h.ế.t nữa: Không tìm người yêu về ra mắt là bà c.h.ế.t cho tôi xem.
Tôi đành lên các trang web hẹn hò, tìm thử xem có anh nào đóng giả người yêu dẫn về cho mẹ đỡ lăn lộn đòi thắt cổ, đốt than.
Nhanh chóng, một người đàn ông thu hút sự chú ý của tôi – 35 tuổi, muốn tìm một cô gái không vật chất, không mê tiền để xây dựng gia đình.
Không vật chất, không mê tiền? Trời, chẳng phải chính là tôi sao?
—----------
Tôi nhắn riêng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-nha-cho-trai-toi-loi-hoa-hong-han-nam-can/1.html.]
Vừa kết bạn qua WeChat, anh ta liền đòi ảnh.
Tôi chẳng ngại – gửi luôn tấm ảnh tôi đã chỉnh nửa tiếng, kèm lời giới thiệu chân thành:
“Em tên Lý Lệ, 28 tuổi, bố mẹ cứ suốt ngày giục cưới, nên em muốn tìm người nghiêm túc để kết hôn, đỡ phải bị làm phiền mỗi ngày.”
Phong cách: chân thực 100%.
Anh ta đáp ngay:
“Không trách bố mẹ em, phụ nữ 30 tuổi là đậu hũ thiu, em 28 rồi, 2 năm nữa chẳng ai thèm.”
Tôi sững người nhìn dòng tin đó. Ủa? Anh 35 tuổi, tôi xác nhận lại:
“Anh cũng 35 mà, đúng không?”
“Đàn ông thì khác chứ? Đàn ông 40 như một bông hoa, còn em, nhìn ảnh thì cũng tạm được. Vậy đi, mình hẹn gặp ăn uống tí xem sao nhé?”
Anh ta khá chủ động, tôi cũng cần nhanh, liền đồng ý:
“Chiều nay em rảnh, mình đi uống trà chiều nhé? Trên app có khuyến mãi, khá rẻ đó.”
Tôi gửi luôn quán kèm combo:
“Combo 19 tệ thôi, không cần đắt đâu, kiếm tiền không dễ, phải biết tiết kiệm.”
“Em biết tiết kiệm thật đấy. Anh chỉ muốn tìm người như em – hiền, đảm. Chứ mấy cô bây giờ cứ đòi đàn ông mua cái này cái kia, ăn một bữa dưới 300k là chê.”
Anh ta bắt đầu than thở về phụ nữ, còn tôi thì... tiếp tục tìm đối tượng khác. Dù sao yêu đương cũng phải chọn kỹ – “hàng ngon mới mua”.
Dẫu bận, tôi vẫn “diễn” cùng anh ta:
“Đúng vậy! Sao lại để đàn ông phải mua hết cái này cái nọ? Theo em, phụ nữ nên mua cho đàn ông mới đúng – vì các anh cực khổ kiếm tiền.”
“Em đúng là hiểu chuyện. Anh chọn combo này này – em xem thử.”
Hắn gửi ảnh gói combo 29k9. Rồi bảo:
“Em ngoan ngoãn thì đàn ông sẵn sàng chi cho em. Gói này anh tìm được, còn rẻ hơn.”
“Wow, anh giỏi thật đó!”
Tôi tâng bốc không biết ngượng, làm nghề sale mà – “nói dối với nụ cười” là kỹ năng cơ bản. Anh ta bị dỗ cho quay như chong chóng, nói rất mong được gặp tôi.
—---------
3 giờ 30 chiều, tôi đến quán trà. Bên cửa sổ, có người đàn ông vẫy tay gọi tôi.
Tôi sững lại nửa giây – người này hói đầu, bụng bia, mặt đầy vẻ nhếch nhác – thế mà bảo mới 35? Không biết quản lý hình tượng luôn?
Tôi bước tới, nghi hoặc hỏi:
“Anh là Từ Vĩ?”
“Là anh đây! Em sửa ảnh đúng không? Nhưng anh vẫn nhận ra ngay – chắc là duyên số rồi! Ngồi đi, anh gọi đồ ăn rồi.”