14.
Cha mẹ ta đều đã mất sớm trong phủ Tể tướng, ta không còn nơi để về.
Ban đầu định ở lại kinh thành làm ăn buôn bán.
Nhưng khi gương mặt Lục Bách Hoàn và tiểu thư lướt qua trong đầu, ta bất giác giật mình tỉnh dậy, lập tức bắt thuyền đi về phía Nam trong đêm.
Trên thuyền không có việc gì làm, ta mở bọc hành lý ra kiểm đếm tài sản.
Ta khẽ nhíu mày.
Sao lại có ngân phiếu vài vạn lượng?
Còn có cả khế đất nhà ở tại Dương Châu?
Ta cố gắng nhớ lại.
Chỉ có sơn y đại ca từng đụng vào bọc hành lý của ta lúc chia tay.
Nhưng làm gì ông ấy có nhiều tiền như vậy?
Thuyền bất ngờ nghiêng mạnh.
Ta suýt nữa ngã xuống nước.
Vừa chật vật bò dậy, đã thấy mấy đôi chân xuất hiện trước mắt.
Ngay sau đó, ta bị trói lại, áp lên xe ngựa.
Khi tỉnh lại, lại là khuôn mặt đắc ý của tiểu thư.
Ta cười khổ không ngừng.
Hoa Tuệ nói đúng.
Dù gì cũng từng hầu hạ nàng, sao lại phải dồn ta vào đường cùng?
Lâu ngày không gặp, thân thể tiểu thư càng gầy yếu hơn.
Chỉ tiếc, dáng vẻ yếu đuối như liễu rủ gió ấy, chẳng giúp nàng giữ được vinh hoa trong phủ Hầu.
Ta bị tát mấy bạt tai, đều là do những bà v.ú to khỏe trong phủ ra tay, lực đạo không nhẹ.
Chóng mặt hoa mắt, ta nghe giọng căm phẫn của tiểu thư: “Ta chỉ mượn thân thể ngươi một chút, vậy mà ngươi dám phản chủ tìm đường khác, đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi quên lời hứa làm trung nô rồi sao?”
Trung nô sao?
Vậy thì ta đúng là không phải rồi.
Ta chỉ biết làm tròn phận sự, đổi lấy tư cách được sống tử tế.
Ta là nô tỳ của nàng, nhưng cũng là một con người nhỏ bé.
Ta biết không thể nói lý với nàng, nên dứt khoát im lặng, để mặc nàng trút giận.
Chỉ mong nàng mau hết giận, sớm để ta rời đi.
Hiển nhiên, ta đánh giá quá cao lòng nhân của nàng.
Ngày đầu tiên, ta bị đánh.
Ngày thứ hai, nàng nghĩ ra trò mới, lấy que gỗ đ.â.m vào ngón tay ta.
Ngày thứ ba, nàng nhốt ta vào thủy lao trong phủ Tể tướng — nơi giam giữ những nô tỳ phạm tội.
Ở đó, ta tìm thấy t h i t h ể cha mẹ mình.
Khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn ch ế t cho xong.
Trong làn nước thối rữa, ta cố gắng tự dìm mình chết.
Một tiểu đồng gác lao hoảng hốt kéo ta ra: “Khai Vân tỷ, tỷ không thể chết, tỷ mau tỉnh lại!”
Ta ho ra một ngụm lớn nước, yếu ớt hỏi: “Ngươi biết ta sao?”
Tiểu đồng nói: “Khai Vân tỷ, tỷ quên rồi à, năm xưa ta chịu đại ân của tỷ.”
“Mấy năm trước, tiểu thư làm mất vòng tay vàng, quản sự bắt không được ai, định lấy ta chịu tội thay. Là tỷ nhìn ra ta bị oan, khéo léo trấn an tiểu thư, rồi tìm ra được tên trộm thật, ta mới không bị phế.”
Nói rồi, tiểu đồng nghẹn ngào: “Người tốt như tỷ, vì sao tiểu thư lại hành hạ tỷ thành ra thế này?”
Ta chậm rãi nở một nụ cười bi thảm: “Vì ta không phải trung nô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hong-y/chuong-8-ta-nho-chang.html.]
Tiểu đồng sững sờ.
Ta hỏi hắn: “Phủ Hầu bên đó thế nào rồi? Nghe nói đại gia sắp kết thân với quận chúa?”
Tiểu đồng gãi đầu: “Ban đầu mọi chuyện đều ổn… nhưng thân thể đại gia lại trở nặng, nghe đâu đã sắp nằm dưới ba tấc đất rồi, nếu còn thành thân, e rằng sẽ ch ế t ngay trong hỷ đường.”
“Lão tổ phủ Hầu hoảng rồi, nào còn tâm trí lo hôn sự. Còn nói quận chúa khắc phu, vợ chồng Nhiếp chính vương nào nỡ để con gái thủ tiết cả đời, thế là chuyện cưới xin bị hủy bỏ.”
Ta ho không ngừng: “Sao lại thế? Quận chúa cũng chịu hủy hôn sao?”
Tiểu đồng thở dài: “Quận chúa là ngọc nữ cành vàng lá ngọc, nào từng đối mặt sinh tử. Nghe nói hôm đại gia phát bệnh giống hệt người ch ế t, quận chúa lập tức ngất xỉu, nửa đêm đã dọn ra khỏi phủ Hầu rồi, …”
Hắn như nghĩ đến điều gì, trách móc: “Tổ cô của tôi ơi, tỷ đừng lo cho người ta nữa, mau nghĩ xem làm sao thoát thân, coi như thêm một lần tích đức, đừng để ta tận mắt thấy ân nhân ch ế t trước mặt ta có được không?”
Ta trấn tĩnh lại, nhờ tiểu đồng giúp ta vớt t.h.i t.h.ể cha mẹ lên an táng.
Làm xong việc ấy, hắn quay lại tìm ta, đầy vẻ lo lắng: “Giờ phải làm sao đây?”
Ta nói: “Làm phiền ngươi giúp ta tìm một thứ.”
Chiếc hộp gỗ mà sơn y từng đưa, vốn là để phòng thân cho Lục Đàm.
Không ngờ lúc nhét ngân phiếu, ông cũng bỏ hộp ấy vào.
Ta vẫn tưởng ông muốn để lại vật kỷ niệm cho ta.
Giờ mới hiểu được dụng ý thật sự của ông.
Chỉ là, chiếc hộp ta giấu trong y phục, còn y phục giờ bị vứt đâu cũng không rõ.
Phủ Tể tướng rộng lớn như vậy, muốn tìm một chiếc hộp nhỏ chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Ta gắng gượng nói: “Sống ch ế t có số, tám phần là ta không qua được… Nếu không cứu được ta, ngươi cũng đừng áy náy, chỉ cần giúp ta an táng cha mẹ, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa trả ơn…”
15.
Tiểu thư quay lại thủy lao, là vào chạng vạng ngày thứ năm.
Nàng thản nhiên ngắm nghía móng tay: “Ngươi vẫn chưa ch ế t à? Xem ra trời cũng muốn phạt ngươi, cho ngươi thêm vài ngày khổ sở.”
Ta yếu ớt lắng nghe.
Toàn thân như mục rữa, ngay cả sức ngẩng đầu nhìn nàng cũng không còn.
Thấy ta cứ cúi đầu, nàng lập tức cười lạnh: “Muốn ta tha cho ngươi? Đừng mơ.”
Ta bật cười.
Nàng nghĩ ta đang làm ra vẻ đáng thương.
Thật ra ta đang nguyền rủa nàng ch ế t không được tử tế.
Nếu không làm trung nô mà phải c.h.ế.t thảm thế này—
Vậy thì ta thà làm một kẻ phản trắc gian tà, ít ra còn c.h.ế.t một cách không oan.
Trong cơn mê man, một sợi dây siết chặt cổ ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm — cuối cùng nàng cũng cho ta một cái ch ế t dứt khoát.
Dây thừng dần thắt lại, càng lúc càng chặt, cho đến khi ta không thể thở nổi.
Thế nhưng, dây đột ngột lỏng ra.
Ta kinh hoảng mở to mắt.
Chẳng lẽ nàng lại nghĩ ra cách tra tấn mới?
Âm thanh hỗn loạn vang lên bên tai, lờ mờ nghe thấy có người gọi tên ta, có người lao xuống nước ôm lấy ta.
Ánh sáng rực lên trước mắt, ta không thể mở mắt ra nổi.
Chỉ cảm thấy mình rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
Người ấy quỳ rạp xuống, như muốn siết chặt ta trong lòng.
“Xin lỗi, là ta sai rồi… xin lỗi…”
Hắn lặp lại những lời ấy hết lần này đến lần khác, giọng trầm đục, đau đớn, mang theo nghẹn ngào.
Sống mũi ta cay xè.
Ta bật khóc nức nở: “Lục Đàm… ta nhớ chàng lắm…”
Hắn nâng mặt ta lên, khẽ khàng nói: “Ta cũng rất nhớ nàng… nhớ đến phát điên…”