MỘNG HỒNG Y

Chương 5: Ta đoán cũng là lý do đó

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khuôn mặt lão phu nhân vốn hồng hào bỗng chốc trầm xuống.

 

Bà chậm rãi nói: “Con dâu thứ, con tuy còn trẻ, nhưng cũng không thể quá vô lễ như vậy.”

 

Lục Bách Hoàn bất ngờ quay đầu quát lên: “Trước mặt mẫu thân và đại ca, chỗ này đâu đến lượt nàng nói chuyện?”

 

Tiểu thư ấm ức buông khăn tay, ánh mắt ngân ngấn nước.

 

Mấy ngày không gặp, Hoa Tuệ vội vàng đến tìm ta.

 

Từ miệng nó, ta mới biết…

 

Tiểu thư lại tìm một người thế thân mới.

 

Chỉ là lần này nàng không chọn trong đám nha hoàn trong phủ, mà ra ngoài mua một nữ tử đã được huấn luyện kỹ càng, giọng nói và vóc dáng giống nàng như đúc.

 

Ta không hiểu: “Chuyện kín như vậy, sao muội biết?”

 

Hoa Tuệ nói: “Đêm ấy không biết vì sao Hầu gia thắp sáng cả phòng, rồi nổi giận đùng đùng, đánh nữ nhân kia suýt chết, quăng thẳng đến trước mặt tiểu thư, nàng sợ đến ngất xỉu.”

 

“Sau đó thì sao?”

 

“Hầu gia nói, nếu nàng đã không muốn chung chăn, thì sau này hắn sẽ không đến viện của nàng nữa. Giờ họ đã ngủ riêng rồi.”

 

Ta khẽ “ồ” một tiếng.

 

Ngủ riêng, chính là công khai cho cả phủ biết phu thê không hòa thuận.

 

Không được trượng phu sủng ái, không được mẹ chồng yêu quý, lại chưa có con.

 

Thảo nào tiểu thư lại tiều tụy đến vậy.

 

Thế nhưng Lục Bách Hoàn đã ngầm đồng ý cho ta thay thế nhiều năm, chứng tỏ hắn không bận tâm tiểu thư tìm người thế thân.

 

Vì sao lần này đổi người, hắn lại trở mặt?

 

Ta không biết, cũng không muốn biết.

 

 

10.

 

Bích Hồ cư bốn phía giáp nước, nuôi rất nhiều cá chép mập mạp.

 

Lục Đàm cùng lão phu nhân cho cá ăn, chọc bà vui vẻ.

 

Thân hình gầy yếu của hắn, dưới gió đêm thổi qua mặt hồ, trông càng thêm mỏng manh.

 

Ta quay về lấy áo choàng.

----------

 

Khi đi qua hành lang quanh co, bất ngờ bị ai đó mạnh mẽ đè lên cột trụ.

 

Miệng bị bịt kín, ta mở to mắt hoảng loạn, trong bóng đêm tối om, gương mặt của Lục Bách Hoàn đột nhiên phóng to trước mặt.

 

Đôi mắt dài hẹp của hắn ánh lên sát khí, từng chữ từng chữ lạnh lẽo ép hỏi ta: “Ngươi rốt cuộc có phải là nàng ấy không?”

 

Trái tim ta như rơi xuống đáy vực.

 

Ta vùng vẫy.

 

Hắn bóp mạnh cằm ta: “Nói đi, còn định giả câm trước mặt ta sao?”

 

Bàn tay đó như rắn độc quấn quanh mặt ta.

 

Ta ghê tởm quay đầu đi, lại bị hắn dùng một ngón tay mập mờ xoay mặt lại: “Ngươi tưởng im lặng là có thể che giấu sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hong-y/chuong-5-ta-doan-cung-la-ly-do-do.html.]

Hắn cúi đầu, giọng trầm thấp lạnh như băng: “Ta muốn biết ngươi có phải là nàng, đâu cần nghe giọng, chỉ cần ngủ một lần là rõ.”

 

Ta chấn động nhìn hắn.

 

Hắn điên rồi sao?

 

Ta đã sắp kết thân với huynh trưởng của hắn, tức là đã là người của đại ca hắn rồi.

 

Hắn lấy đâu ra can đảm?

 

Lục Bách Hoàn chăm chú quan sát ta, lạnh lùng nói: “Nữ nhân ta ngủ suốt ba năm, cuối cùng lại trở thành vợ của đại ca ta.”

 

Hắn không nhịn được nữa: “Ngươi dám trêu đùa hai huynh đệ bọn ta như thế sao? Nhất là ta, làm thông phòng bên cạnh ta chẳng phải còn hơn sống thủ tiết cả đời vì người c h ế t? Ngươi thật sự cam tâm lấy người đã c h ế t sao?”

 

Ta cuối cùng cũng không chịu nổi, mạnh mẽ đẩy hắn ra: “Ta chỉ là muốn sống mà thôi. Nếu không làm vậy, ta sẽ bị tiểu thư gả cho tên ngốc kia.”

 

Đến lúc đó ta đã là vợ người khác, dù hắn có muốn cho ta danh phận cũng không được nữa.

 

Ta chỉ có thể mãi mãi làm cái bóng thay thế không thể lộ diện, suốt đời bị hắn dày vò trong bóng tối, gánh lấy ham muốn thay cho tiểu thư mà không bao giờ đe dọa đến địa vị của nàng.

 

Đó chính là tính toán của tiểu thư.

 

Lục Bách Hoàn rõ ràng không hề biết chuyện này.

 

Nhân lúc hắn còn đang sững sờ, ta dốc sức giẫm mạnh một cái lên chân hắn, xoay người bỏ chạy.

Ta vừa chạy vừa ngã, lảo đảo lao về phía nơi có ánh sáng.

 

Bóng dáng của Lục Đàm đột ngột xuất hiện trong tầm mắt.

 

Hắn đứng ở cuối hành lang, nhìn ta, lông mày khẽ nhíu: “Sao đi lâu như vậy?”

 

Nhịp tim của ta đột nhiên trở lại bình thường.

 

Ta mỉm cười, bước đến gần, khoác áo choàng lên người hắn.

 

Sơn y đại thúc cười tủm tỉm bổ sung: “Đêm đã khuya, đại gia sợ cô gặp chuyện, nên cứ nhất quyết muốn đi tìm.”

 

Lục Đàm hừ khẽ một tiếng, giọng nhẹ đến khó nghe: “Ta chỉ sợ nàng ngã xuống hồ, làm kinh động giấc mộng đẹp của cá chép thôi.”

 

 

11.

 

Ta làm một chiếc xe lăn cho Lục Đàm.

 

Đẩy hắn dạo quanh một vòng còn hơn là để hắn cả ngày rũ rượi nằm trên giường.

 

Trong hành lang có một mảnh rừng trúc nhỏ, bên trái là hồ nước, từ đỉnh giả sơn có dòng suối róc rách chảy xuống.

 

Ánh nắng ban trưa chiếu nghiêng một góc, Lục Đàm rất thích ngồi ở đó.

 

Hắn dùng nước suối đun trà, ôm một quyển sách ngồi trong bóng râm.

 

Còn ta thì dựa vào tảng đá phơi nắng.

 

Mơ màng buồn ngủ, chợt nghe thấy giọng Lục Đàm: “…Vì sao lại muốn kết âm thân với ta?”

 

Ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ nửa tỉnh nửa mê, ngồi dậy nhìn về phía hắn, hắn đã khép sách đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhìn ta.

 

Đầu óc ta trống rỗng một thoáng.

 

Ta nói: “Vì không muốn gả cho kẻ ngốc.”

 

Lục Đàm cụp mắt, giọng có phần lạnh lẽo: “Ta đoán cũng là lý do đó.”

 

Nói xong liền không để ý đến ta nữa.

 

Cơn buồn ngủ của ta biến mất hoàn toàn, chỉ cảm thấy khó hiểu đến lạ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận