19.
Lục Bách Hoàn bị nhốt lại.
Ta lo lắng:
“Huynh ấy là quan của triều đình…”
“Rất nhanh thôi sẽ không còn là nữa.”
Lục Đàm ngắt lời,
“Dựa vào thế lực của phủ Hầu, hắn đã làm quá nhiều chuyện thất đức.”
Trong lúc nói, cúc áo trên áo choàng của hắn bị tuột ra.
Ta muốn đưa tay cài lại cho hắn, nhưng bị hắn lạnh lùng né tránh:
“Đừng chạm vào ta.”
Bàn tay ta lơ lửng giữa gió lạnh một lúc rồi mới rụt về.
Ta cúi đầu nói khẽ:
“Xin lỗi.”
Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, như thể chẳng nghe thấy gì.
Tối hôm đó, ta ôm gối quay về giường cũ.
Lục Đàm nằm trên giường, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi làm gì vậy?”
Ta không dám nhìn vào mắt hắn:
“Từ giờ… chúng ta ngủ riêng đi.”
Lời vừa dứt—
Là một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.
Lục Đàm nhìn ta chằm chằm:
“Tống Khai Vân, nếu ta là một người bình thường thì hay biết mấy.”
“Hả…?”
Hắn nói:
“Nếu ta là một người bình thường, bây giờ ta đã trói ngươi lên giường, làm lại từng chuyện ngươi từng làm với ta, một lần cũng không thiếu… thay vì để mặc ngươi ức h.i.ế.p ta thế này.”
“Muốn ngủ thì ngủ, không muốn nữa thì bỏ đi.”
Hắn cười lạnh:
“Ngươi coi ta là thông phòng đấy à?”
Mặt ta đỏ bừng.
Lúng túng giải thích:
“Ta chỉ là… không muốn khiến chàng giận thêm.”
Dừng một chút, ta không nhịn được bổ sung:
“Ta nghe sơn y đại thúc nói, chàng… chưa từng có nữ nhân.”
Lục Đàm hỏi:
“Rồi sao nữa?”
“Vả lại… tình cảm ta dành cho chàng cũng không hoàn toàn trong sạch. Dù bây giờ ta rất thích chàng, nhưng lúc đầu… ta tốt với chàng chỉ vì lời dặn của lão phu nhân. Nói cách khác, ta muốn lợi dụng chàng để sống sót.”
“Tiếp tục đi.”
Ta quỳ bên giường hắn:
“Ta là người xấu như vậy, lại còn làm bẩn thân thể chàng…”
Chưa kịp nói hết,
Lục Đàm đã không chịu nổi nữa, mạnh mẽ bịt miệng ta lại.
Nụ hôn ấy mềm mại mà vụng về, mang đậm phong cách của hắn.
Nhưng lần này, ta lại nếm ra vị tức giận nhè nhẹ trong đó.
Một lúc sau,
Hắn buông ta ra, mệt mỏi:
“Tống Khai Vân, ngươi muốn chọc ta tức c.h.ế.t sao?”
“Những gì ngươi nói với Lục Bách Hoàn, dù khiến ta đau lòng, nhưng ta biết đó chỉ là lời dối lòng để ứng phó hắn.”
Ta ngơ ngác:
“Vậy tại sao chàng vẫn…”
“Tại sao ngươi lại giấu ta?”
Lục Đàm nói:
“Nếu ta ch ế t rồi mà vẫn không biết ngươi đã chịu khổ thế nào, không thể thay ngươi báo thù, ngươi biết ta sẽ đau đớn thế nào không?”
“Ngươi muốn ta c h ế t rồi cũng không yên nghỉ sao?”
Tim như có chuông đồng gõ mạnh từng tiếng, từng tiếng một.
Mỗi câu nói của hắn đều dội thẳng vào lồng n.g.ự.c ta, khiến toàn thân run rẩy.
Mỗi tấc da thịt đều nóng bỏng, chỉ có đầu ngón tay là lạnh như băng.
Ta nhào tới hôn hắn.
Mười ngón tay siết chặt lấy nhau, hắn cắn môi ta, giọng khàn khàn:
“Thật ra ta cũng không rộng lượng gì…
Chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ khác từng chạm vào ngươi, ta liền muốn gi ế t hắn, ch ặt từng ngón tay hắn.”
“May mà hắn không yêu ngươi, cũng chẳng biết trân trọng…
Nên ta mới có cơ hội xen vào.
Nếu ta gặp được ngươi sớm hơn, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để nhốt ngươi lại, khiến ngươi chỉ thuộc về ta.”
“Tống Khai Vân, ngươi không phải là tàn hoa bại liễu gì hết—
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hong-y/chuong-11-troi-ganh-tai.html.]
Ngươi là bảo vật của ta.”
…
20.
Tiểu thư là con gái duy nhất của Tể tướng.
Tể tướng bi thương khôn xiết, đích thân tới phủ Hầu đòi lại công bằng.
Lão phu nhân đâu phải người dễ đối phó, trực tiếp đưa ra đầy đủ chứng cứ chứng minh tiểu thư hạ độc g.i.ế.c thiếp của Lục Bách Hoàn.
Bà nhàn nhạt nói:
“Đứa nhỏ này tuy phạm đại tội, nhưng dù gì cũng là chính thê của Bạch nhi. Ta vốn không định làm lớn chuyện, chỉ lệnh cho nàng bế quan hối lỗi. Ai ngờ nàng lại nghĩ quẩn…”
“Con trai ta thành thân đã lâu, gần ba mươi mà vẫn chưa có con nối dõi. Thiếp thất vừa mang thai, nàng đã ghen ghét đến mức ra tay độc ác, hại c h ế t cháu đích tôn duy nhất của phủ Hầu. Ta không hưu nàng, đã là vì nể mặt Tể tướng rồi.”
Tể tướng tung hoành chốn quan trường bao năm, chưa từng bị vả mặt đến vậy.
Về phủ, ông ta lập tức dâng tấu, buộc tội Lục Bách Hoàn ép vợ đến chết.
Nhưng đúng lúc này, Nhiếp chính vương lại bất ngờ dâng sớ, cáo buộc Tể tướng mưu phản.
Phủ Tể tướng rơi vào hỗn loạn.
Hoa Tuệ kể với ta:
“Những tỷ muội trước đây trong phủ, giờ ai nấy đều tìm đường lui cả.”
Ta kinh hãi:
“Vô cớ mà, sao Tể tướng lại mưu phản?”
“Là chuyện cũ từ mấy chục năm trước rồi, nghe nói có liên quan đến loạn Tây Nam ngày ấy.”
Mang nặng tâm sự, ta quay về Bích Hồ cư.
Không ngờ lại gặp một người ngoài ý muốn.
“Quận chúa?”
Sau khi kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ.
Quận chúa đánh giá ta, mắt cười cong cong như trăng non:
“Ngươi là cô nương đi cùng Lục Đàm hôm hội đèn phải không?”
Ta đáp khẽ: “Vâng.”
Quận chúa bật cười, khoác lấy vai ta:
“Đừng lo, ta không đến để giành Lục Đàm đâu.”
Nàng cười cợt:
“Thực ra lần ở tửu lâu ấy, huynh ấy đã nói rõ trong lòng chỉ có một mình ngươi. Chỉ là ta không cam lòng, nhất quyết ép phụ mẫu đi cầu hôn…”
Nàng phất tay:
“Thôi kệ đi, ai mà chẳng có vài chuyện mất mặt thuở thiếu thời. Hôm nay ta đến xin lỗi ngươi, ngươi không được giận đấy.”
Ta giật mình:
“Sao dám, sao dám… Ta…”
Ta vội vàng chuyển đề tài:
“Không biết lần này quận chúa tới vì việc gì?”
“Nói lời cảm ơn.”
“Cảm ơn?”
“Tể tướng xưa nay đối đầu với phụ vương ta. Lục Đàm giúp người loại bỏ mối họa trong lòng.”
Quận chúa vừa đi vừa giải thích.
Ba mươi năm trước, Tể tướng nắm giữ binh bộ.
Thiên hạ thái bình, ông ta không có cơ hội lập công.
Vì muốn thăng tiến, ông ta đã lén trao đổi hàng chục bức mật thư với thủ lĩnh Tây Nam Di, kích động lòng phản loạn, tạo nên trận chiến huyết lệ năm đó.
Chiến sự nổ ra, Tể tướng còn nhiều lần bán đứng cơ mật quân sự cho Di tộc, đổi lấy vô số lợi ích.
Quận chúa nói:
“Lão Hầu gia đánh đông dẹp bắc cả đời, sao có thể bị Di tộc nhỏ nhoi vây khốn? Chính vì có nội gián phía sau, ông mới suýt mất mạng.”
“Hơn nữa, lúc ấy lão Hầu gia và Tể tướng là kình địch nơi triều đình, Tể tướng vừa khéo mượn đao Di tộc trừ khử chướng ngại.”
Ta hỏi:
“Nhưng chuyện đó liên quan gì tới Lục Đàm?”
Quận chúa nhìn ta sâu xa:
“Mấy năm nay dù bệnh tật nằm liệt, huynh ấy vẫn âm thầm thu thập đủ loại chứng cứ về việc Tể tướng nhận hối lộ, gian lận khoa cử, kết đảng mưu tư… và cả tội mưu phản, rồi giao toàn bộ cho ta.”
Lục Đàm luôn ở bên ta mỗi ngày, làm cách nào giao chứng cứ?
Suy nghĩ một lát, ta chợt hiểu ra:
“Hóa ra… hôm đó quận chúa rời Bích Hồ cư không phải vì sợ hãi…”
Quận chúa gật đầu chắc chắn:
“Lúc Lục Đàm đưa ta những bức thư trao đổi giữa Tể tướng và thủ lĩnh Di tộc, ta quá xúc động nên rời đi ngay trong đêm.”
“Huống hồ ta là người kế thừa Nhiếp chính vương, sao có thể là hạng yếu đuối dễ dọa?”
Thấy nàng rạng rỡ đầy khí thế, ta không khỏi thắc mắc:
“Nhưng lúc đó Lục Đàm còn chưa ra đời, sao có bằng chứng được?”
Quận chúa nói:
“Ngươi không biết sao? Đại phu bên cạnh huynh ấy là người Di tộc đấy.”
…
Lục Đàm đã ngủ.
Quận chúa lẩm bẩm:
“Trời ganh tài…”
Nàng để lại quà từ phủ Nhiếp chính rồi rời đi.