MỘNG HỒNG Y

Chương 3: Tuyệt đối không hối hận.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Càng nghĩ, lòng ta càng lạnh, cũng càng tỉnh táo.

 

Những lời hôm nay, chẳng qua là chút thương xót sau khi dục vọng được thỏa mãn.

 

Chờ hắn tỉnh táo lại, nhất định sẽ hối hận.

 

Hắn là người định sống trọn đời cùng tiểu thư.

 

Ta lặng lẽ nói: “Nô tì thân phận thấp hèn, không dám vọng cầu danh phận. Ở trong phòng Hầu gia, cũng là không xứng. Chỉ mong Hầu gia và tiểu thư ân ái trọn đời, đầu bạc răng long.”

 

Hoa Tuệ nghe tin tiểu thư định gả ta cho con trai gác cổng thì bật khóc.

 

“Chủ tử à, bọn ta hầu hạ nàng bao năm, sao nàng lại nhẫn tâm như vậy?”

 

Con trai của gác cổng bẩm sinh trí tuệ không đủ, giống đứa trẻ ba tuổi, lại cực kỳ hung bạo, thích đánh người.

 

Chỉ khi gả cho loại người ấy, ta mới có thể tiếp tục lén lút với Lục Bách Hoàn

 

Ta đến cầu xin lão phu nhân, nguyện ý làm quả phụ của đại thiếu gia.

 

Lão phu nhân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, hỏi tên họ, ngày sinh, quê quán của ta.

 

Đại sư tính toán xong, liên tục gật đầu: “Cô nương này sinh thần bát tự cực kỳ hợp với đại thiếu gia, lại xuất thân hàn vi, là người có phúc khí. Nếu kết âm thân với thiếu gia, kiếp sau đầu thai cũng sẽ thuận lợi hơn.”

 

Lục Bách Hoàn và tiểu thư nhanh chóng đến nơi.

 

Lúc họ bước vào, ta đang bóp chân cho lão phu nhân, nghe thấy tiếng cười của Lục Bách Hoàn: “Đây là cô nương nguyện ý kết thân với đại ca?”

 

Tiểu thư cũng cười nhã nhặn: “Không biết là nha hoàn nhà ai, đúng là có lòng từ bi, mẫu thân nhất định phải trọng thưởng.”

 

Trong lúc nói chuyện, ta xoay người hành lễ: “Hồi bẩm Hầu gia, phu nhân, là nô tì.”

 

Lục Bách Hoàn nhìn thấy mặt ta, kinh ngạc: “Ngươi chẳng phải câm sao?”

 

Ta lắc đầu: “Nô tì biết nói, chỉ là tiểu thư không thích tiếng nói của nô tì, nên không cho mở miệng.”

 

Chỉ đôi ba câu, sắc mặt tiểu thư đã trắng bệch.

 

Lão phu nhân nắm tay ta, khuôn mặt đầy nếp nhăn tràn ngập cảm kích: “Không ngờ trong viện con lại có đứa tốt thế này, thật trung thành.”

 

Bà lau nước mắt: “Chỉ là một khi kết âm thân, con phải thủ tiết cho thiếu gia… con đã nghĩ kỹ chưa?”

 

Ta dập đầu: “Tuyệt đối không hối hận.”

 

Trong khóe mắt, bàn tay Lục Bách Hoàn siết chặt bên người.

 

Hắn nhìn ta, đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Lão phu nhân vỗ tay ta: “Con muốn gì không? Bất kể tiền tài hay bảo vật, chỉ cần ta có thể làm chủ, đều cho con.”

 

Ta quay đầu nhìn tiểu thư, ánh mắt có vài phần lạnh lẽo.

 

Nàng gượng cười, nhưng vô thức lùi lại nửa bước.

 

Một lúc lâu, ta cúi mắt, nhẹ giọng nói: “Nô tì có một muội muội, tên là Hoa Tuệ, xin cho nàng đến bên cạnh lão phu nhân hầu hạ.”

 

Lão phu nhân chẳng cần suy nghĩ: “Chuyện này dễ thôi, chỉ cần là nha hoàn trong phủ, ta đều có thể làm chủ. Con có lòng như vậy, ta nhất định sẽ bảo vệ nó suốt đời bình an.”

 

Tiểu thư miễn cưỡng cười: “Mẫu thân, Hoa Tuệ là nha hoàn của con, lẽ ra con không nên keo kiệt, chỉ là nó là hồi môn của con, e là…”

 

Nàng vừa mới cất lời, đã bị Lục Bách Hoàn lạnh giọng cắt ngang: “Chỉ là một nha hoàn, mẫu thân muốn thì đưa đi là được, còn nói gì nữa?”

 

Sắc mặt lão phu nhân cũng không mấy dễ chịu, nhìn chằm chằm tiểu thư, không nói một lời.

 

Tiểu thư cắn môi, sai người mang khế ước bán thân của ta và Hoa Tuệ đến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hong-y/chuong-3-tuyet-doi-khong-hoi-han.html.]

Hoa Tuệ trở thành nha hoàn thân cận của lão phu nhân.

 

Lão phu nhân nói với ta, trước khi bà qua đời, nhất định sẽ tìm cho Hoa Tuệ một chỗ nương thân vững chắc.

 

Ta chỉ mong Hoa Tuệ thoát khỏi tay tiểu thư, chẳng ngờ lão phu nhân lại để tâm như vậy, ngay cả hậu vận của nó cũng nghĩ đến.

 

Trong lòng biết ơn, ta hứa sẽ tận tâm hầu hạ Lục Đàm.

Nhắc đến đứa con trai mệnh khổ của mình.

 

Lão phu nhân không kìm được nghẹn ngào.

 

Lúc mang thai Lục Đàm, tộc Di ở Tây Nam liên kết với tàn dư triều trước nổi loạn.

 

Thiên hạ điêu linh, lão Hầu gia vì nước xuất chinh, chiến sự hiểm ác, suýt bỏ mạng.

 

Lão phu nhân ngày ngày lo lắng sợ hãi, khiến Lục Đàm sinh ra đã không còn hơi thở.

 

May mắn đúng lúc đó, lão Hầu gia khải hoàn về kinh, mang theo một vị sơn y từ rừng sâu Tây Nam.

 

Y thuật của sơn y kỳ quái mà tinh xảo, cưỡng ép cứu sống Lục Đàm như từ cõi ch ế t trở về.

 

Tuy là việc vui.

 

Nhưng sơn y nói, đó là nghịch thiên mà làm, Lục Đàm dù sống sót, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tồn tại ở nhân gian đến ba mươi tuổi.

 

Quả nhiên như lời.

 

Thuở nhỏ Lục Đàm thể chất yếu, không thể luyện võ, nhưng đọc sách viết chữ, dự thi vẫn không ảnh hưởng.

 

Càng lớn, thân thể càng tệ, cuối cùng bệnh tật triền miên không ra khỏi cửa, ở mãi trong căn nhà gỗ bên hồ Bích phía sau phủ Hầu.

 

Đã đáp ứng kết âm thân với Lục Đàm, ta nên ở bên cạnh hắn.

 

Nghe nói hắn không thích người lạ hầu hạ, trong cư Bích Hồ chỉ có một lang trung bầu bạn, chính là vị sơn y năm xưa.

 

Sơn y đưa ta vào nội thất, khi đó Lục Đàm vẫn đang ngủ say.

 

Ánh mắt ta dừng lại nơi hàng mi khẽ rung của hắn.

 

Hắn lớn hơn Lục Bách Hoàn hai tuổi, năm nay hai mươi bảy.

 

Hai huynh đệ dung mạo khác hẳn nhau, Lục Bách Hoàn quanh năm luyện võ, da ngăm, thân hình rắn chắc.

 

Còn Lục Đàm tuấn tú, da còn trắng hơn cả tiểu thư, nếu bỏ qua giới tính, thì thực sự rất đẹp.

 

Ta hỏi sơn y về thói quen, tính cách và kiêng kị thường ngày của Lục Đàm.

 

Khi mặt trời lặn, Lục Đàm rốt cuộc cũng tỉnh.

 

Đến giờ uống thuốc, ta theo sơn y học cách sắc thuốc cả buổi chiều, vừa kịp bưng tới.

 

Ta quỳ gối trước mặt hắn, nâng bát thuốc qua đầu.

 

“Ngươi chính là nữ nhân đợi sau khi ta ch ế t sẽ kết hôn với ta?”

 

“Dạ.”

 

Hắn liếc ta: “Đứng lên đi.”

 

Ta ngoan ngoãn đứng cạnh hắn: “Mời đại công tử uống thuốc.”

 

Hắn bình thản cầm bát.

 

Cổ tay trắng muốt khẽ nghiêng, nước thuốc đen đặc đổ hết vào chậu hoa.

 

Lục Đàm ngẩng mắt, cười có phần vô lại: “Ta không muốn uống, ngươi làm gì được ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận