Đến giờ cơm tối, ta được thả ra.
Tiểu thư sai người chuẩn bị cơm nước cho ta, còn bảo ta nghỉ ngơi một lát, đêm nay hầu hạ Hầu gia cho tốt.
Nàng mỉm cười dịu dàng, giọng đầy vẻ thương cảm: “Khai Vân, chuyện phạt ngươi là ta nóng giận nhất thời. Vốn định giam nửa ngày rồi thả, ai ngờ phủ bận rộn quá nên quên mất. Ngươi đừng giận ta.”
Ta cúi đầu, thấp giọng: “Nô tì không dám.”
Tiểu thư gật gật đầu.
Im lặng mấy giây.
Ta rốt cuộc không kìm được, chủ động nhắc đến chuyện xuất phủ.
Sắc mặt tiểu thư bỗng chốc thay đổi: “Ngươi muốn đi?”
Ta dè dặt gật đầu: “Dạ.”
Ngón tay trắng như ngọc của nàng khẽ gõ nắp trà, giọng lơ đãng: “Thân thể ta còn chưa hồi phục, Hầu gia vẫn chưa thể thiếu ngươi.”
Ta ngẩn người.
Nàng rõ ràng đã hứa, chỉ cần ba năm thôi…
Tiểu thư khẽ cười: “Nếu ngươi nhất quyết đòi đi, vậy thì ta chỉ còn cách để Hoa Tuệ thay ngươi. Hai người là chị em ruột, giọng nói, vóc dáng cũng không khác biệt mấy.”
Ta như rơi xuống hầm băng lạnh.
Một lúc sau, ta nghe thấy chính miệng mình run rẩy thốt lên: “Vậy… vậy có thể… để Hầu gia… cho ta một danh phận được không?”
“Ngươi muốn làm chủ nhân?”
Tiểu thư bật cười lạnh: “Nếu ta thật sự muốn Hầu gia nạp thiếp, người tranh nhau cũng đủ cả trăm. Dù thế nào cũng không đến lượt ngươi.”
“Nếu ngươi mơ mộng đường đi từ Hầu gia, thì sớm tỉnh lại đi. Trong mắt hắn, ngươi chỉ là món đồ chơi. Dù sau này có làm thông phòng, một ngón tay của ta cũng đủ khiến ngươi biến mất.”
Ta nghẹn thở: “Nhưng… nô tì sớm muộn gì cũng phải được gả ra ngoài.”
Chẳng lẽ phải làm thế thân trên giường cả đời?
Tiểu thư thản nhiên nói: “Con trai gác cổng năm nay bằng tuổi ngươi, sang năm ngươi tròn mười sáu, ta sẽ ban hôn cho hai đứa.”
…
Lục Bách Hoàn trở về phủ, ta mơ hồ quỳ trên đất.
Tiểu thư đứng dậy mỉm cười: “Hầu gia về rồi, mấy hôm nay chắc mệt mỏi rồi phải không?”
“Nha đầu này làm vỡ chén quý của Tây Vực tiến cống, ta phạt nó quỳ một khắc.”
Lục Bách Hoàn chẳng để tâm, bước qua người ta đi thẳng.
Tóc hắn rối, gương mặt mệt mỏi: “Chuyện của đại ca, xử lý tới đâu rồi?”
Tiểu thư thở dài: “Những ngày qua, thiếp đã hỏi tất cả nữ nhân trong phủ… Hầu gia, nói thật lòng, chuyện âm hôn này thật sự khiến người ta rợn tóc gáy, không có cô nương trẻ tuổi nào nguyện ý cả.”
Lục Bách Hoàn cau mày: “Gì mà không ai chịu? Tùy tiện tìm một nữ nhân, nắm được người nhà nàng ta là xong.”
Tiểu thư khẽ cắn khăn tay, chần chừ: “Chuyện tổn âm đức thế này, e là không giấu được lão phu nhân.”
Lục Bách Hoàn chẳng phản bác: “Tiền bạc đủ nhiều, ắt có kẻ dám liều. Án phạt nặng, ắt có người chịu thuận theo.”
“Hơn nữa, mẫu thân vốn không ưa nàng. Nếu nàng xử lý đẹp việc này, chắc chắn bà sẽ nhìn nàng bằng con mắt khác.”
Tiểu thư dịu dàng đáp một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hong-y/chuong-2-yeu-vo-nhu-mang.html.]
Mỗi lần đi tuần binh trở về, Lục Bách Hoàn đều giày vò suốt một đêm.
Đêm nay, ta dốc hết sức chiều theo hắn.
Khiến Lục Bách Hoàn mấy lần mất kiểm soát, vừa tức vừa buồn cười bóp chặt eo ta: “Sao lại nhiệt tình thế này, chẳng lẽ cũng nhớ ta rồi?”
Ta không đáp lời.
Chỉ cố gắng ngồi dậy, để lại một nụ hôn run rẩy bên má hắn.
Trên giường, ta hiếm khi chủ động như thế.
Lục Bách Hoàn khẽ thở dài: “Ngoan lắm.”
Khi trời gần sáng.
Ta tỉnh dậy, dùng cánh tay rã rời đẩy hắn ra.
Lại bị hắn ôm ngược vào lòng: “Còn muốn đi sao?”
Ta cứng người tại chỗ.
Lục Bách Hoàn thân mật dụi mặt vào ta: “Bổn hầu cực kỳ nhạy cảm với mùi hương, từ lâu đã biết ngươi và phu nhân tráo người.”
Thảo nào… hắn càng lúc càng không kiêng nể.
Thì ra đã sớm biết người dưới thân không phải thê tử, nên càng chẳng cần nhẫn nhịn.
Ta nhẹ giọng hỏi: “Vậy Hầu gia định khi nào sẽ cho ta danh phận?”
“Danh phận à?” Lục Bách Hoàn bật cười nhẹ, “Chỉ nàng mới có quyền ban, nếu ta tự mình ban, chẳng phải tổn thương tình cảm phu thê?”
“Ngươi tên gì? Về sau ta sai người đưa ít châu báu, đợi tiểu thư khỏe lại, sẽ nâng ngươi làm thông phòng.”
Có vẻ như trong phòng vẫn quá tối để hắn có thể thấy rõ mặt ta
Ta châm chọc nhắm mắt lại.
“Đàn bà có thể ngủ không công, cần gì danh phận.” Tiểu thư nói đúng.
Tình cảm trên giường, chẳng đáng là bao.
Thấy ta mãi không phản ứng.
Lục Bách Hoàn cười: “Sao thế, vui quá hóa ngốc rồi sao?”
Ta bật cười, nước mắt chẳng biết khi nào đã chảy xuống: “Tạ Hầu gia ban ơn, chỉ sợ ta không có phúc phận ấy.”
Lục Bách Hoàn sững lại một thoáng, giọng trầm xuống: “Chẳng qua bị ta ngủ vài năm, đừng có lòng tham không đáy.”
“Làm thông phòng còn chưa đủ, chẳng lẽ ngươi muốn ta nâng làm di nương? Cũng phải nghĩ đến mặt mũi chủ tử ngươi chứ.”
Hắn vốn ghét loại nữ nhân tham lam, trong giọng mang theo ý giận ngầm.
Trong hậu viện của Lục Bách Hoàn, có mấy vị di nương là do quyền quý tặng, đều xuất thân từ gia đình đàng hoàng.
Như ta, một đứa nha hoàn, căn bản không đủ tư cách làm thiếp.
Huống hồ.
Từ khi tiểu thư gả vào phủ, hắn chưa từng bước chân vào phòng các di nương.
Người ngoài đều khen Hầu gia không ham sắc, yêu vợ như mạng, Lục Bách Hoàn mỗi lần nghe đều vô cùng đắc ý.
Phụ thân của tiểu thư là đương triều Tể tướng, quyền thế ngút trời, công khai hay ngấm ngầm đều giúp đỡ hắn không ít.
Nếu hắn thực sự nạp thị nữ của chính thất làm thiếp, chẳng khác nào tự hủy thanh danh.