MỘNG HỒNG Y

Chương 1: Một đêm giày vò

1.

 

Lục Bách Hoàn lại đến phòng tiểu thư.

 

Hai người tựa vào nhau bên ánh nến, ánh mắt luyến lưu, thì thầm những lời tình tứ.

 

Tiểu thư thẹn thùng đi rửa mặt.

 

Trước khi rời đi, như lệ thường, nàng thổi tắt hết nến.

 

Một tuần hương sau.

 

Ta đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng tối đen, chỉ có chút ánh trăng lẻ loi rọi vào.

 

Lục Bách Hoàn ngẩng đầu cười: “Sao nàng tới chậm thế?”

 

Hắn đưa tay kéo ta vào lòng, đột nhiên cau mày: “Sao người nàng lạnh thế này?”

 

“Ra ngoài ngắm tuyết một lúc.”

 

Ta đáp khẽ.

 

Kỳ thực, ta đứng trong giá rét, chỉ mặc một lớp đơn y ngoài cửa suốt cả canh giờ, chỉ để sẵn sàng thay thế tiểu thư bất cứ lúc nào.

 

Một đêm giày vò.

 

Trước khi trời sáng, ta lặng lẽ rút lui.

 

Tiểu thư đã đợi sẵn trong phòng nhỏ.

 

Ta quỳ xuống, nén cơn đau nhức nơi thắt lưng, kể lại từng lời Lục Bách Hoàn đã nói trong đêm.

 

Ánh mắt nàng dừng lại trên dấu vết ở cổ ta, sắc mặt lạnh lẽo như nước đá.

 

Nàng khẽ khàng nằm xuống bên cạnh Lục Bạch Hoằng.

 

Hắn bỗng mở mắt, đưa tay vuốt ve mái tóc nàng: “Lén lút đi tìm nam nhân khác rồi à?”

 

Ngữ điệu trêu chọc.

 

Tiểu thư làm bộ thẹn thùng, vỗ nhẹ vào n.g.ự.c hắn.

 

Ta âm thầm lui ra.

 

…………

 

Tiểu thư dung mạo xinh đẹp, nhưng thể chất yếu nhược.

 

Cũng vì vậy mà không ai dám ngỏ lời cầu hôn.

 

Trong buổi yến hoa, Lục Bách Hoàn vừa gặp nàng đã động lòng, liền cầu cưới với danh nghĩa chính thất.

 

Bọn họ tình đầu ý hợp, trời tác thành duyên.

 

Là nha hoàn hồi môn của nàng, ta cũng thật tâm mừng thay.

 

Thế nhưng, đêm tân hôn, tiểu thư ngất lịm trên giường.

 

Lục Bách Hoàn là võ tướng, quá mạnh mẽ chuyện phòng the, mà tiểu thư thì không chịu nổi.

 

Ba đêm liên tiếp, hai người vẫn chưa hoàn thành phòng sự.

 

Ngay lập tức, tiểu thư trở thành trò cười của cả phủ hầu.

 

Ai nấy đều nói nàng không đủ sức thỏa mãn trượng phu, sớm muộn gì cũng bị thiếp thất đạp lên đầu.

 

Nghĩ cũng phải, Lục Bách Hoàn đang độ thanh niên cường tráng, dù có yêu nàng đến đâu, sao có thể nhẫn nhịn mãi?

 

Trong cơn hoảng loạn, nàng nghĩ ra kế đánh tráo.

 

Mỗi đêm tắt nến, để nha hoàn thay thế.

 

Đêm tối mịt mùng, Lục Bách Hoàn căn bản không nhìn rõ gương mặt dưới thân.

 

Trong số nha hoàn hồi môn của nàng, chỉ có ta là thân hình và giọng nói tương tự nhất.

 

Tiểu thư hứa, chỉ cần thay nàng ba năm, nàng sẽ điều dưỡng cơ thể thật tốt.

 

Ba năm sau, nàng sẽ đưa ta một khoản bạc, tiễn ta rời khỏi phủ.

 

Ta là gia sinh tử, mạng cả nhà đều trong tay tiểu thư.

 

Ta không có lựa chọn.

……..

 

Một tuần hương sau, tiểu thư và Lục Bách Hoàn mới dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/mong-hong-y/chuong-1-mot-dem-giay-vo.html.]

Ta nghỉ ngơi đôi chút, rồi bưng bữa sáng vào phòng.

 

Lục Bách Hoàn nhìn chằm chằm ta: “Sao ngươi mặc y phục kỳ lạ vậy?”

 

Ta không biết trả lời thế nào, chỉ mím môi căng thẳng.

 

Lục Bách Hoàn quá mạnh tay, luôn để lại dấu vết trên người ta.

 

Ta đành mặc áo cổ cao để che đi.

 

Tiểu thư nhẹ đẩy hắn: “Hầu gia quên rồi sao, Khai Vân là một đứa câm, không biết nói chuyện.”

 

Ta vội vàng gật đầu.

 

Hầu hạ tiểu thư, tránh sao khỏi tiếp xúc với Lục Bách Hoàn.

 

Sợ bị phát hiện, nàng không cho ta mở miệng, người trong phủ đều nghĩ ta là người câm.

 

Lục Bách Hoàn nhướn mày, có vẻ hứng thú: “Tiểu nha hoàn này nhìn thật xinh xắn, lại đáng thương.”

 

Tiểu thư trách yêu: “Phu quân nói vậy là sao, chẳng lẽ để mắt tới nó rồi?”

 

Ánh mắt nàng nhìn ta lạnh như băng, ẩn chứa sát khí.

 

Lục Bách Hoàn đáp: “Ta còn chưa trách nàng, nàng lại quay ra trách ta?”

 

Hắn kéo tay áo, cười mà như không cười: “Nàng nhìn xem, đây chẳng phải là kiệt tác tối qua sao?”

 

Nhìn thấy dấu răng đó.

 

Ta cứng người.

 

Tối qua hắn quá thô bạo.

 

Ta khóc đến khản tiếng, vừa giận vừa uất, cắn mạnh một cái lên cánh tay hắn.

 

Hắn là tướng quân chinh chiến sa trường, thân đầy sẹo, chẳng bận tâm mấy vết trầy nhỏ.

 

Giờ lại lấy ra bày trò, rõ ràng là trêu ghẹo.

 

Ta cúi đầu quỳ xuống đất, tay chân lạnh toát.

………..

Không biết bao lâu sau.

 

Chén trà nóng hổi hất thẳng vào người ta.

 

Ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt tức giận của tiểu thư.

 

Giây sau, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt: “Con tiện nhân, dám cắn Hầu gia? Ngươi đang khiêu khích ta sao?”

 

Ta chưa kịp phân trần.

 

Nàng đã sai người trói tay chân ta, kéo vào phòng củi, không cho ăn uống.

 

Lục Bách Hoàn đi tuần binh ở ngoại thành, ba ngày năm bữa không về.

 

Hắn đi bao lâu, ta bị nhốt bấy lâu.

 

Khi sắp tắt thở, Hoa Tuệ lén mua chuộc bà v.ú ở cửa, mang vào bát canh.

 

Nó là muội muội ruột ta, cùng ta theo hồi môn vào phủ.

 

Chuyện thay thế kia, nó hoàn toàn không hay biết.

 

“Tỷ, tỷ rốt cuộc chọc giận phu nhân chuyện gì vậy?”

 

Hoa Tuệ nằm rạp dưới đất, lo lắng nhìn ta qua khe cửa.

 

Ta lắc đầu, chỉ hỏi khi nào Hầu gia quay về.

 

Hoa Tuệ nói: “Nghe bà tử trong viện nói, tối nay Hầu gia về phủ, còn sẽ đến phòng phu nhân nữa.”

 

Ta thở phào, lại hỏi ngoài kia thế nào rồi.

 

Hoa Tuệ đáp: “Đại thiếu gia lại bệnh nặng, thái y nói đã hết cách cứu, bảo chuẩn bị hậu sự.”

 

Trên Lục Bách Hoàn thực ra còn một vị huynh trưởng đích xuất.

 

Mang bệnh tim bẩm sinh, sống đến nay đã là kỳ tích, nay dầu cạn đèn tắt.

 

“Đại thiếu gia đến nay vẫn chưa cưới vợ, lão phu nhân không muốn con mình cô độc dưới suối vàng, nên muốn tìm người kết âm thân.”

 

Hoa Tuệ khẽ thở dài.

 

Kết âm thân, là vợ theo chồng xuống mồ.

 

Đại thiếu gia sắp ch ế t, ai mà cam tâm đi làm góa phụ cả đời?

 

Đừng nói tiểu thư nhà quyền quý, đến nha hoàn hay bà tử trong phủ cũng chẳng ai muốn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận