Mệnh Chung Trú Định

9,10,11: Ừm… có gì đó sai sai, nhưng cũng tính là happy ending đi.

9.

Hôm sau ba mẹ tôi cuối cùng cũng về nhà, còn mang theo không ít quà. Họ cũng đã biết chuyện xảy ra gần đây, liền nắm lấy tay tôi, nghiêm túc hỏi lại lần nữa: “Cầm Cầm, hủy hôn là chuyện lớn, con thật sự đã nghĩ kỹ chưa?"

Tôi gật đầu: “Ba mẹ đã nuôi con tốt như vậy, từ nhỏ đến lớn chưa từng để con chịu bất kỳ ấm ức nào. Con đã quen sống tốt đẹp, chẳng lẽ phải vì một người đàn ông mà chịu khổ sao? Trước đây, con thật sự rất thích Phó Ngôn Xuyên, có lẽ đến giờ vẫn còn thích. Nhưng những việc anh ta làm gần đây đã vượt qua giới hạn của con. Vì vậy, cuộc hôn nhân này nhất định phải hủy."

Cảm giác thích có thể dần phai nhạt, nhưng những sai lầm đã phạm phải chỉ để lại trong tôi một vết sẹo không bao giờ lành. Mỗi khi nghĩ lại, chỉ toàn là đau đớn khôn nguôi.

Tôi không phải người hoàn hảo, cũng biết đau lòng. Chỉ là tôi may mắn có đủ quyết đoán để hiểu rằng, đau ngắn còn hơn đau dài.

Đàn ông trên đời, nhiều lắm. Tại sao tôi phải treo cổ trên một cái cây duy nhất chứ?

Nghe tôi nói, ba mẹ nhìn nhau, rồi ba tôi vỗ mạnh vào đùi, dứt khoát nói: “Được, nếu con đã quyết định như vậy, thì chúng ta không chần chừ nữa. Tối mai ba sẽ hẹn ba mẹ Phó Ngôn Xuyên gặp mặt. Hai nhà dù sao cũng có làm ăn chung, không thể làm căng thẳng quá. Chuyện này nên kết thúc êm đẹp."

Tôi gật đầu, nhìn ba lấy điện thoại gọi.

Mẹ thì ôm tôi vào lòng, khóe mắt hơi đỏ, có lẽ là vì cảm thấy bất bình thay tôi: “Con gái của mẹ tốt thế này, là do thằng nhãi đó không có mắt nhìn."

Tôi gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy."

Lúc này, màn bình luận vẫn đang cuộn liên tục, phần lớn là bất ngờ trước quyết định của tôi:

[Nữ phụ lại dứt khoát chọn hủy hôn như vậy sao?]

[Hình tượng nữ phụ sụp đổ rồi à? Không phải cô ta yêu nam chính đến c.h.ế.t đi sống lại sao, sao nỡ dễ dàng hủy hôn vậy?]

[Chắc chắn là kế hoãn binh, dù sao cũng là nữ phụ, làm sao không có chút toan tính nào chứ.]

Tôi mặc kệ những bình luận nghi ngờ đầy thuyết âm mưu ấy, chỉ tập trung nghe lời ba, gọi điện báo cho Phó Ngôn Xuyên.

Đã hủy hôn thì anh ta nhất định phải có mặt.

Tôi nói rõ là tối nay hai nhà có buổi gặp gỡ, anh ta cũng đồng ý sẽ đến đúng giờ. Nhưng đến giờ hẹn anh ta lại không xuất hiện, điện thoại cũng không thể liên lạc.

Trong lòng tôi đã mơ hồ đoán được lý do.

Bình luận trên màn hình chỉ càng thêm xác nhận điều đó:

[Hôm nay nữ chính lại bị người cha cặn bã ức hiếp, nam chính biết được liền chạy đến an ủi.]

[Đúng vậy, giờ này hai người đang b.ắ.n pháo hoa bên bờ biển.]

Tôi lướt qua bình luận mà không biểu lộ cảm xúc, cúi đầu nhắn tin cho trợ lý. Sau đó, tôi bước vào khoảng thời gian chờ đợi kéo dài.

Đã quá giờ hẹn nửa tiếng, sắc mặt ba mẹ tôi càng lúc càng khó coi. Dù bên nhà Phó Ngôn Xuyên cố gắng tìm lý do bào chữa cũng không còn tác dụng.

"Cầm Cầm, con đừng vội. Ngôn Xuyên chắc chắn là có việc gì đó trên đường làm trễ. Hai đứa quen nhau từ nhỏ, tình cảm tốt như vậy, lại ở bên nhau bao nhiêu năm, sao có thể nói hủy là hủy được?"

Mẹ Phó dường như vẫn muốn khuyên nhủ, nhưng lúc này trợ lý đã gửi cho tôi những bức ảnh mong muốn.

Tôi mở một tấm lên…

Bên bờ biển, trên bãi cát, Phó Ngôn Xuyên và Tạ Ngữ Nhu sóng vai bước đi. Phó Ngôn Xuyên hơi nghiêng người, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô ta, ánh mắt đầy thành kính. Còn Tạ Ngữ Nhu, trong mắt cô ta ngập tràn tình ý.

Tấm ảnh được chụp ở góc độ rất đẹp, cũng đủ rõ ràng.

Tôi mặc kệ màn hình bình luận đầy những dấu chấm hỏi điên cuồng, chỉ đặt điện thoại lên bàn, phóng to tấm ảnh, rồi đẩy sang trước mặt ba mẹ Phó Ngôn Xuyên.

"Tôi nghĩ đây mới là lý do thật sự khiến anh ta đến muộn."

Trước bằng chứng, mọi lời giải thích đều trở nên vô nghĩa. Lúc này hai nhà dứt khoát hủy hôn, ít nhất vẫn giữ được chút tình nghĩa cho thế hệ này.

Sau một lúc lâu, ba Phó gật đầu, cố nén giận, dời ánh mắt khỏi tấm ảnh rồi nhìn tôi, mang theo chút áy náy.

"Cầm Cầm, là chúng tôi khiến con chịu ấm ức. Con yên tâm, dù đã hủy hôn, nhưng bồi thường nhất định không thiếu phần con."

Tôi gật đầu, cũng không từ chối. Dù sao vào thời điểm này, những gì nhà họ Phó bồi thường chắc chắn sẽ không tệ.

Ai cũng là người làm kinh doanh, đều hiểu trọng lượng của sự việc này.

10.

Hủy hôn xong, tôi còn thành công nhận được một lô đất ở vùng ngoại ô phía đông làm bồi thường.

Thật ra trong lòng tôi vẫn cảm thấy vui vẻ.

Những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua đã khiến tôi trở nên tê liệt. Dù có thích Phó Ngôn Xuyên đến đâu, tôi cũng không thể chịu đựng được những lần phản bội liên tiếp của anh ta. Huống chi, còn có màn bình luận trực tiếp liên tục cập nhật tình hình.

Tất cả diễn biến của bọn họ, tôi đều nắm rõ mồn một.

Tôi có đau lòng, nhưng đau nhiều lần cũng giống như được miễn dịch, dần dà không còn cảm giác buồn bã nữa. Thậm chí, ngay hôm sau tôi đã lên đường ra nước ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận