Mệnh Chung Trú Định
3: Thực ra tôi thấy nữ phụ cũng rất tốt, nam chính làm vậy có vẻ quá vô tình.
3.
Tỉnh lại mới phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Mùi nước khử trùng rất nồng, không dễ chịu chút nào.
Tôi cố gắng ngồi dậy thì vừa lúc nhìn thấy Phó Ngôn Xuyên đang đẩy cửa vào, vội vã chạy đến trước mặt tôi, định đưa tay đỡ tôi.
“Cầm Cầm, bác sĩ nói em bị chấn động não, bảo em nằm nghỉ…” Anh chưa nói hết câu thì tôi đã mạnh tay đẩy tay anh ra, khiến anh ngẩn người.
Dù sao tôi cũng chỉ là một cô gái mới tốt nghiệp. Đứng trước nguy hiểm, bạn trai không bảo vệ tôi mà đi bảo vệ một cô gái khác, tôi không thể không tức giận.
Hơn nữa trán tôi còn âm ỉ đau.
Cái thằng tóc vàng kia, tôi nhất định sẽ khiến hắn trả giá!
Nếu không phải bố mẹ tôi đang nghỉ mát ở nước ngoài, đụng vào con gái rượu của họ, chắc chắn đã ầm ĩ lên rồi.
Tôi đoán Phó Ngôn Xuyên chắc cũng không dám kể chuyện này cho bố mẹ tôi.
Như tôi đã đoán, anh ấy chậm rãi ngồi xuống bên giường.
Bắt đầu xin lỗi: “Cầm Cầm, xin lỗi, em, anh không nên trong lúc nguy hiểm không bảo vệ em ngay lập tức. Nhưng lúc đó thật sự là tình huống đặc biệt, cô gái đó… cô ấy có màu sắc. Cầm Cầm, em biết không? Đây là lần đầu tiên anh thấy màu sắc, anh rất kích động, cũng không phản ứng kịp, lúc đó anh thực sự định kéo em, nhưng không hiểu sao, anh lại nắm lấy màu sắc đó.”
Cuối cùng, Phó Ngôn Xuyên nói nhỏ, giọng tràn đầy sự hối hận, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi.
“Cầm Cầm, anh có thể cam đoan, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần thứ hai.” Anh nói rất thành khẩn, ánh mắt cũng bắt đầu đọng lại chút nước mắt.
Con trai không dễ dàng rơi lệ.
Huống chi từ nhỏ Phó Ngôn Xuyên luôn là người mạnh mẽ như một người trưởng thành. Ngoài hồi bé vì không thể nhìn thấy màu sắc mà trốn khóc một mình, sau đó dù có trải qua chuyện gì, anh ấy luôn tỏ ra kiên cường.
Anh vươn tay, thử sờ lên mặt tôi: “Cầm Cầm, chúng ta sẽ là vợ chồng suốt đời, anh rất yêu em, chỉ yêu em mà thôi.”
Tôi nhìn Phó Ngôn Xuyên trước mặt.
Người đàn ông này từ nhỏ đã chiếm trọn cuộc sống của tôi, tôi thực sự yêu anh đến tận xương tủy, muốn ở bên anh cả đời.
Nếu như tôi không nhìn thấy những dòng bình luận đó.
Đang nghĩ vậy thì trước mắt tôi lại hiện lên vài dòng bình luận:
[Nam chính thật sự rất chung tình, quả nhiên không hổ danh là nam chính lạnh lùng, trong sạch tôi thích.]
[Nữ phụ cũng không biết tức giận cái gì, người ta là chính thức, vào lúc quan trọng nam chính đương nhiên phải bảo vệ nữ chính rồi.]
[Đừng nhìn bây giờ nam chính khóc như chó, theo tình tiết, lát nữa nữ chính sẽ gọi điện đến.]
[Thiên mệnh và thanh mai, dù truyện này chưa kết thúc, tôi biết anh ấy sẽ chọn ai.]
Tôi lặng lẽ lướt qua những dòng bình luận đó, rồi dần dần chuyển ánh mắt về phía Phó Ngôn Xuyên.
Tôi và anh ấy lớn lên bên nhau, quen biết từ nhỏ, yêu nhau bốn năm. Tôi thật sự rất khó tin anh sẽ vì một người phụ nữ mà chỉ gặp mặt một lần, bỏ tôi lại một mình trong bệnh viện.