MẸ CHỒNG LẤY QUẦN CŨ CỦA CHỒNG TÔI RỬA BÁT

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Haha! Loại đó chỉ sợ kẻ cứng rắn, càng mềm mỏng càng leo đầu cưỡi cổ.”

 

, lòng ấm áp tràn đầy:

! Mẹ con một!”

 

Về đến nhà, ôm thật lâu:

“Chào mừng con về nhà, bảo bối của !”

“Con khổ . Mẹ , Lý Tuấn bụng chẳng trong sáng. Con , khăng khăng đòi cưới.”

 

Mẹ thở dài:

“Đời ai hảo! Cái loại lúc nào cũng giả vờ hiền lành, bao giờ nổi giận – mới là đáng sợ nhất.”

“Loại đó giỏi che giấu, ai trong lòng nghĩ gì.”

“Cũng may còn kìm giữ, thì chẳng xảy chuyện gì .”

 

gật đầu, ân hận.

 

Hóa , đúng.

 

Lý Tuấn vốn là nhân viên công ty . giới thiệu .

 

Chăm chỉ, chịu khó, thăng lên quản lý.

 

Không nhờ ngầm nâng đỡ.

 

Tất cả cũng chỉ để sống sung sướng hơn.

 

giờ thì xong cả . ôm , nước mắt rơi:

“May mà còn .”

 

là: nhẹ thuyền qua muôn núi.

 

18

 

Sau đó, tiếp tục sự nghiệp hội họa, ngày càng rực rỡ.

 

Dùng tiền tích góp, dẫn và con du lịch khắp nơi.

 

Ngắm thế giới, mở mang tầm mắt.

 

Muốn đến dãy Alps, thấy cảnh quan karst, chứng kiến kỳ quan thiên nhiên.

 

Còn Lý Tuấn thì chẳng may mắn .

 

Mẹ chồng cả khu chỉ trỏ.

 

Lý Tuấn, vì như thế, nên lúc nào cũng cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí.

 

Ly hôn xong, chẳng còn ưu ái, sự nghiệp cũng bế tắc.

 

Mẹ chồng “giáo huấn”, về nhà thần trí bình thường nữa.

 

Tinh thần suy sụp, hóa điên hóa dại:

“Ta lau nhà!”

“Hehe, Tuấn , cái ?”

 

Lý Tuấn cũng dần sụp đổ.

 

Em chồng vụ việc, đau lòng tuyệt vọng, dọn cùng Thẩm Thanh Hoan đến thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.

 

Không còn gia đình gốc ghê tởm, ngột ngạt.

 

Gánh nặng cả nhà dồn hết lên Lý Tuấn: nấu cơm, rửa bát, việc lặt vặt, nợ nhà, nợ xe, đủ khoản chi tiêu.

 

Mẹ chồng còn ngây ngây dại dại :

“Tuấn ơi, may cho con cái quần lót mới .”

 

Bà cầm mảnh vải vá víu chắp vá, định chụp lên đầu .

 

Lý Tuấn gào thét:

“Mẹ! Mau bỏ xuống cho con!!”

 

 

19

 

Lý Tuấn cuối cùng cũng phát điên.

 

Em chồng, với tư cách duy nhất, thẳng thừng ký giấy đưa bệnh viện tâm thần.

 

Nơi đó trăm phương ngàn kế tra tấn.

 

Trước khi nhập viện, em chồng gọi cho :

“Chị, báo thù ?”

 

đồng ý.

 

Chúng lấy băng vệ sinh dùng, ngâm thành cháo, ép miệng bọn họ.

 

Nhìn họ vùng vẫy tuyệt vọng, dần dần ngây ngô.

 

Còn chồng, c.h.ế.t trong trại tâm thần.

 

Em chồng trực tiếp xóa hộ khẩu, đưa hỏa táng trọn gói.

 

chỉ còn là một hũ tro lạnh.

 

Còn , bước khỏi cánh cửa , hướng đến tương lai tươi của riêng .

 

mong sẽ vẽ nên những bức tranh đầy cảm xúc, trở thành một ngay thẳng…

 

Ngoại truyện – Góc chồng

 

tên là Từ Hương Giao .

 

Từ khi sinh , ghét bỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-lay-quan-cu-cua-chong-toi-rua-bat/6.html.]

 

Còn nhớ cha luôn thở dài:

“Nếu mày là con trai thì mấy.”

“Con gái học giỏi thì ích gì.”

“Sau cũng chỉ là lấy chồng.”

 

Khi còn ngây thơ, cầm tờ bài thi điểm tuyệt đối hỏi cha – đồng về:

“Cha, ?”

 

Ông chỉ lắc đầu, trân trối bằng đôi mắt đục ngầu.

 

hiểu, lớn nhiều phiền muộn thế.

 

Rõ ràng 100 điểm cơ mà.

 

Sau , bà nội dắt – đứa bé tám tuổi – bếp, bắt nấu cơm cho cả nhà.

 

“Con gái nhà ai học! Lớn thế nấu nướng.”

 

dám phản kháng. Bà là uy quyền trong nhà.

 

tận mắt thấy trói trong kho, đánh đập chỉ vì sinh nổi con trai.

 

Những cành gai nhọn quất , m.á.u me đầm đìa.

 

chạy đến cứu , nhưng đau đến nghẹn lời, chỉ mấp máy môi:

“Chạy !”

 

… bỏ ?

 

vốn là đứa bé ngoan. Bà bảo nấu cơm, liền nấu.

 

Chỉ mong đừng ai đánh nữa.

 

Lần đầu tiên, lời, lao đến ôm chặt lấy .

 

Cành gai quất , đau đến ngất lịm, nhưng vẫn ôm buông.

 

Vì nếu bà đánh thì ?

 

Mẹ từng , sợ đau lắm.

 

áp lực của cha và bà nội, sinh hết đứa đến đứa khác.

 

Sau trận đòn , vui vì che chở cho .

 

Mẹ ôm , nghẹn ngào:

“Không bảo con chạy ! Mẹ siêu năng lực, sợ đau .”

 

“Để hôm nào hái thuốc về bôi cho con.”

 

òa :

“Mẹ lừa con! Rõ ràng đau!”

“Mẹ ơi, trốn ! Đừng sinh con nữa!”

 

Mẹ tuyệt vọng lắc đầu:

“Không trốn , thử .”

 

Để ăn nhiều hơn, bớt khẩu phần, nhịn đói.

 

bắt đầu học cách tiết kiệm từng hạt cơm.

 

Nghe thằng Kiến Quốc hàng xóm :

“Đi sẽ đồ ăn ngon.”

 

thấy lòng xao động. thích học, nhưng nếu thôi học, , sẽ thể đổi lấy cơm ăn cho .

 

Cha chẳng cho học nữa. Ông bảo nuôi nổi, bán cho nhà họ Trương lấy tiền.

 

Trước , nhất quyết chịu. Cưới xin ?

 

Chỉ thêm chửi rủa, thêm áp lực đẻ con trai.

 

, đồng ý, chủ động gả cho con trai Trương Đại Phát.

 

Ngày cưới, nhào gào:

“Đừng , Giao ! Con !”

 

Bà đập tay tường đến tóe máu.

 

Mẹ ơi, tha cho con. Con chỉ nhà bớt khổ, ăn no, đánh.

 

Dù bán bản , con vẫn nghĩ là đáng.

 

… con hối hận.

 

Theo Trương Đại Phát rời làng, chẳng mấy khi về.

 

Rồi một ngày, tin mất – băng huyết vì sinh con, m.á.u chảy lênh láng.

 

Mẹ đau đớn đến chết, còn bà nội và cha thì hớn hở ôm đứa bé trai.

 

“Hảo tôn tử! Đích tôn !”

 

Hóa , thể cứu, nhưng chính sự vô tâm của họ g.i.ế.c c.h.ế.t .

 

 

Trong giây phút cuối đời, ở trại tâm thần, bỗng tỉnh táo, dường như thấy đang vẫy gọi.

 

Kiếp , con vẫn con gái của .

 

Chỉ tiếc, đời , con quá nhiều chuyện đáng hổ.

 

Đứa con dâu … sẽ bao giờ tha thứ cho con.

 

hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận