MẸ CHỒNG LẤY QUẦN CŨ CỦA CHỒNG TÔI RỬA BÁT

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nói thế mà ?

 

Thẩm Thanh Hoan siết chặt nắm đấm, nhịn nữa, tát thẳng mặt bà.

 

Tát trái, tát , để dấu đỏ chót.

 

Mẹ chồng càng hăng, túm tóc cô , đập mạnh tường “rầm” một tiếng.

 

Hai lao đánh túi bụi.

 

May mà bác sĩ kịp gọi bảo vệ đến can thiệp, mới chấm dứt trận hỗn chiến.

 

14

 

Em chồng vụ đó thất vọng, cho về nữa.

 

Mẹ chồng đành bấu víu lấy con trai.

 

Lý Tuấn nghiến răng thuê một căn hộ nhỏ, một phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh.

 

Vừa bước , bà hằn học:

“Cái bệnh viện đó lừa đảo! Giữ tao lâu thế mà tao .”

 

thì bệnh cũng là bà mắc, Lý Tuấn thì .

 

, ác giả ác báo, cũng chẳng thoát nổi.

 

Mấy hôm nay trời nóng, bà liền cởi trần, chẳng thèm mặc áo.

 

Bộ n.g.ự.c nhăn nheo chảy xệ lắc lư mặt.

 

“Tuấn , con về !” – chồng tươi đón.

“Bữa tối sắp xong .”

 

Nhìn cảnh tượng đó, Lý Tuấn dài thở một , cố nén:

“Mẹ! Con bao nhiêu !”

“Mẹ về nhà tĩnh dưỡng thì con đồng ý, nhưng cái …”

“Quần lót hỏng thì mua cái mới, tiền! Cái đó đầy vi khuẩn, dễ nhiễm trùng lắm!”

 

Mẹ chồng uất ức:

“Mẹ sống thế mười mấy năm nay !”

 

Lý Tuấn tức đỏ mặt, nghẹn lời.

 

Trước đây gặp chuyện thế , từng với :

“Không , Mộc Nhược Yên!”

“Em, em, em… em nhường một chút thì c.h.ế.t !”

“Người nhà cả, mặc thì . Anh cũng cởi trần đấy thôi!”

 

, mặc thì chứ!

 

Cùng lắm là nhiễm bệnh, cùng lắm là chết, lớn chuyện!

 

15

 

Sau khi chồng và chồng dọn , đưa con gái về nhà đẻ.

 

Căn nhà cho ở, cũng thấy ghê tởm.

 

Ai mà lau chùi những gì trong đó, nghĩ thôi rùng .

 

Khi kể hết chuyện cho , bà tròn xoe mắt:

“Thế kỷ mà vẫn loại thế hả!”

 

Mẹ giận sôi, nắm chặt tay, ánh mắt rực lửa, như xông ngay qua đó mà xé xác bà .

 

“Con sớm với ! Biết thế xử lý từ lâu , để chuyện đến nước .”

 

Mẹ nổi tiếng “võ mồm” vô địch, chửi ai là cả nửa tiếng lặp câu nào.

 

Rõ ràng di truyền, mà chẳng học tí nào.

 

Mẹ đập bàn cái rầm:

“Lần con dằn mặt con mụ thì gọi !”

“Con vẫn còn non nớt, mềm lòng quá.”

“Để xem trị bà thế nào!”

 

lí nhí:

“Bà ung thư .”

 

Mẹ càng phẫn nộ:

“Ung thư thì ? Ung thư cũng trị! Đó là báo ứng đáng đời!”

 

Đôi mắt ánh lên ngọn lửa chiến đấu.

 

bà, bất giác bật .

 

Thật may, còn .

 

Chỉ cần còn, mãi mãi là đứa con gái trưởng thành, chỗ dựa, bảo vệ.

 

16

 

Một tháng trôi qua, thời hạn “ly hôn nguội” cuối cùng cũng đến.

 

và Lý Tuấn hẹn đến cục dân chính thủ tục.

 

Mọi chuyện diễn thuận lợi bất ngờ.

 

Lý Tuấn cũng chẳng còn mặt mũi để dây dưa, lo còn xong.

 

Ước nguyện “tự tay chửi rủa chồng” của cũng thành sự thật.

 

Hôm đó, bà mặc váy dài đỏ rực, giày cao gót, oai phong rực rỡ.

 

Trước khi cửa, còn trêu:

“Mẹ, cần lồng lộn thế ?”

 

phẩy tay:

“Con hiểu , khí thế cao một mét tám.”

 

và Lý Tuấn tất thủ tục ly hôn, nhạt.

 

Ngay cửa, nổ s.ú.n.g với chồng:

“Chính bà bắt nạt con gái !”

“Già thì già , còn bày đặt yêu tinh!”

“Cởi truồng kéo cối, bà là cái đồ vòng nhục cả thiên hạ!”

 

Mẹ chỉ tay mặt bà :

“Sao câm ? Bà chẳng giỏi lắm ?”

“Già đầu còn bày đặt! Nói xem, bà xứng ?”

 

Mẹ chồng tức đến méo mặt:

“Bà… bà… bà!”

 

Mẹ lập tức bẻ ngoặt ngón tay bà , khẩy:

“Cái mồm la hét ghê thế, chắc nhét thuốc xổ vô ?”

 

Bà kéo tay áo (dù chẳng tay áo nào), cúi đầy khinh miệt.

 

Ô? Giờ gọi là tiền chồng .

 

Mẹ tiện tay túm đôi tất hôi của bố , nhét thẳng miệng bà :

“Sạch ! Nuốt !”

“Giặt sạch , vi khuẩn ở hả?”

 

thấy nước mắt chồng rơi lã chã, cố giãy giụa, hiệu cầu cứu Lý Tuấn.

 

giả vờ như thấy, mặt .

 

17

 

ư?

 

Bởi vì chính là… sếp của Lý Tuấn!

 

Hắn nào dám đắc tội?

 

Đành để ruột chịu nhục.

 

là đồ đàn ông khốn nạn!

 

Cuối cùng, kéo mới chấm dứt.

 

Trên đường về, hào hứng:

“Thấy ! Mẹ mày lợi hại ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-lay-quan-cu-cua-chong-toi-rua-bat/5.html.]

 

Nói thế mà ?

 

Thẩm Thanh Hoan siết chặt nắm đấm, nhịn nữa, tát thẳng mặt bà.

 

Tát trái, tát , để dấu đỏ chót.

 

Mẹ chồng càng hăng, túm tóc cô , đập mạnh tường “rầm” một tiếng.

 

Hai lao đánh túi bụi.

 

May mà bác sĩ kịp gọi bảo vệ đến can thiệp, mới chấm dứt trận hỗn chiến.

 

14

 

Em chồng vụ đó thất vọng, cho về nữa.

 

Mẹ chồng đành bấu víu lấy con trai.

 

Lý Tuấn nghiến răng thuê một căn hộ nhỏ, một phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh.

 

Vừa bước , bà hằn học:

“Cái bệnh viện đó lừa đảo! Giữ tao lâu thế mà tao .”

 

thì bệnh cũng là bà mắc, Lý Tuấn thì .

 

, ác giả ác báo, cũng chẳng thoát nổi.

 

Mấy hôm nay trời nóng, bà liền cởi trần, chẳng thèm mặc áo.

 

Bộ n.g.ự.c nhăn nheo chảy xệ lắc lư mặt.

 

“Tuấn , con về !” – chồng tươi đón.

“Bữa tối sắp xong .”

 

Nhìn cảnh tượng đó, Lý Tuấn dài thở một , cố nén:

“Mẹ! Con bao nhiêu !”

“Mẹ về nhà tĩnh dưỡng thì con đồng ý, nhưng cái …”

“Quần lót hỏng thì mua cái mới, tiền! Cái đó đầy vi khuẩn, dễ nhiễm trùng lắm!”

 

Mẹ chồng uất ức:

“Mẹ sống thế mười mấy năm nay !”

 

Lý Tuấn tức đỏ mặt, nghẹn lời.

 

Trước đây gặp chuyện thế , từng với :

“Không , Mộc Nhược Yên!”

“Em, em, em… em nhường một chút thì c.h.ế.t !”

“Người nhà cả, mặc thì . Anh cũng cởi trần đấy thôi!”

 

, mặc thì chứ!

 

Cùng lắm là nhiễm bệnh, cùng lắm là chết, lớn chuyện!

 

15

 

Sau khi chồng và chồng dọn , đưa con gái về nhà đẻ.

 

Căn nhà cho ở, cũng thấy ghê tởm.

 

Ai mà lau chùi những gì trong đó, nghĩ thôi rùng .

 

Khi kể hết chuyện cho , bà tròn xoe mắt:

“Thế kỷ mà vẫn loại thế hả!”

 

Mẹ giận sôi, nắm chặt tay, ánh mắt rực lửa, như xông ngay qua đó mà xé xác bà .

 

“Con sớm với ! Biết thế xử lý từ lâu , để chuyện đến nước .”

 

Mẹ nổi tiếng “võ mồm” vô địch, chửi ai là cả nửa tiếng lặp câu nào.

 

Rõ ràng di truyền, mà chẳng học tí nào.

 

Mẹ đập bàn cái rầm:

“Lần con dằn mặt con mụ thì gọi !”

“Con vẫn còn non nớt, mềm lòng quá.”

“Để xem trị bà thế nào!”

 

lí nhí:

“Bà ung thư .”

 

Mẹ càng phẫn nộ:

“Ung thư thì ? Ung thư cũng trị! Đó là báo ứng đáng đời!”

 

Đôi mắt ánh lên ngọn lửa chiến đấu.

 

bà, bất giác bật .

 

Thật may, còn .

 

Chỉ cần còn, mãi mãi là đứa con gái trưởng thành, chỗ dựa, bảo vệ.

 

16

 

Một tháng trôi qua, thời hạn “ly hôn nguội” cuối cùng cũng đến.

 

và Lý Tuấn hẹn đến cục dân chính thủ tục.

 

Mọi chuyện diễn thuận lợi bất ngờ.

 

Lý Tuấn cũng chẳng còn mặt mũi để dây dưa, lo còn xong.

 

Ước nguyện “tự tay chửi rủa chồng” của cũng thành sự thật.

 

Hôm đó, bà mặc váy dài đỏ rực, giày cao gót, oai phong rực rỡ.

 

Trước khi cửa, còn trêu:

“Mẹ, cần lồng lộn thế ?”

 

phẩy tay:

“Con hiểu , khí thế cao một mét tám.”

 

và Lý Tuấn tất thủ tục ly hôn, nhạt.

 

Ngay cửa, nổ s.ú.n.g với chồng:

“Chính bà bắt nạt con gái !”

“Già thì già , còn bày đặt yêu tinh!”

“Cởi truồng kéo cối, bà là cái đồ vòng nhục cả thiên hạ!”

 

Mẹ chỉ tay mặt bà :

“Sao câm ? Bà chẳng giỏi lắm ?”

“Già đầu còn bày đặt! Nói xem, bà xứng ?”

 

Mẹ chồng tức đến méo mặt:

“Bà… bà… bà!”

 

Mẹ lập tức bẻ ngoặt ngón tay bà , khẩy:

“Cái mồm la hét ghê thế, chắc nhét thuốc xổ vô ?”

 

Bà kéo tay áo (dù chẳng tay áo nào), cúi đầy khinh miệt.

 

Ô? Giờ gọi là tiền chồng .

 

Mẹ tiện tay túm đôi tất hôi của bố , nhét thẳng miệng bà :

“Sạch ! Nuốt !”

“Giặt sạch , vi khuẩn ở hả?”

 

thấy nước mắt chồng rơi lã chã, cố giãy giụa, hiệu cầu cứu Lý Tuấn.

 

giả vờ như thấy, mặt .

 

17

 

ư?

 

Bởi vì chính là… sếp của Lý Tuấn!

 

Hắn nào dám đắc tội?

 

Đành để ruột chịu nhục.

 

là đồ đàn ông khốn nạn!

 

Cuối cùng, kéo mới chấm dứt.

 

Trên đường về, hào hứng:

“Thấy ! Mẹ mày lợi hại ?”

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận