Đám đồng hương càng hưng phấn:
“Các bạn ơi! Vợ cả tâm thần đánh tiểu tam, con trai không dám cứu mẹ ruột, lại bắt con dâu ra cứu!”
Bình luận tiếp tục bùng nổ:
Người 1: “Dù mẹ là tiểu tam sai trước, nhưng con trai không cứu thì quá vô tâm.”
Người 2: “Ra là loại đàn ông chỉ giỏi ở nhà bắt nạt phụ nữ.”
Người 3: “Mẹ làm tiểu tam, thì thằng con cũng chẳng tốt đẹp gì.”
Hầu Tử Thành vừa xấu hổ vừa giận dữ, gào lên với tôi:
“Nếu không phải tại cô, mọi chuyện sao ra nông nỗi này? Mau cứu mẹ tôi, nếu không…”
ẦM! – Tôi nhấc ghế đập thẳng vào người anh ta.
Tôi, từ nay không phục tùng ai nữa.
“Con đàn bà thối tha, cô dám đánh tôi?!”
Hầu Tử Thành không dám tin, ôm tay bị đập lùi lại liên tục.
“Sao cô có thể đánh chồng mình?” – Thôi Oanh Oanh lo lắng chạy đến đỡ.
Tôi chộp lấy bình hoa đập tiếp, đồng thời hét lên:
“Quay vào đây! Ở đây còn một con tiểu tam nữa!”
Thôi Oanh Oanh hốt hoảng:
“Cô nói bậy bạ gì đấy!”
Cô ta lập tức rút tay ra, không dám đỡ Hầu Tử Thành nữa.
Mẹ chồng tôi bị chị Hoàng đè dưới đất tát liên tục, la hét giãy dụa.
Đồng nghiệp hoảng hốt hét lên:
“Chảy m.á.u rồi! Đừng đánh nữa!”
—------
Cửa phòng phẫu thuật đóng chặt.
Hầu Tử Thành mắng tôi không ngừng:
“Tại sao cô không nhận mình mang thai? Nếu cô nhận, mẹ tôi đã không vào phòng mổ rồi!”
“Tôi tại sao phải chịu tội thay mẹ anh?”
Tôi cười lạnh:
“Bà ta làm tiểu tam, bôi nhọ danh dự của tôi, giờ bị quả báo là đáng đời!”
“Cô dám nói vậy về mẹ tôi?!”
Hầu Tử Thành vừa giơ tay...
Tôi cũng giơ tay lên, lạnh lùng đe dọa:
“Tôi cũng biết đánh người!”
Hầu Tử Thành khựng lại, do dự.
Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra rõ ràng: chỉ có chính mình mới cứu được mình.
Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật bật mở.
Bác sĩ bước ra, cầm theo hồ sơ, hỏi:
“Ai là người nhà của bệnh nhân?”
"Tôi là con trai bà ấy. Mẹ tôi… sao rồi ạ?" – Hầu Tử Thành sốt ruột hỏi.
"Thai lưu ở tuổi cao, tử cung xuất huyết nghiêm trọng, buộc phải cắt bỏ toàn bộ. Phiền anh ký vào đây."
Bác sĩ đưa bút và giấy tờ cho Hầu Tử Thành.
Anh ta đành phải ký.
Bác sĩ cầm hồ sơ quay trở lại phòng phẫu thuật.
Tôi lấy ra một tờ đơn ly hôn và nói:
"Hầu Tử Thành, tôi muốn ly hôn!"
Hầu Tử Thành sững sờ:
"Cô điên à? Yên ổn thế này tự nhiên đòi ly hôn cái gì?"
Thôi Oanh Oanh đứng cạnh nghe thấy, định nói gì đó rồi lại thôi.
"Trong đơn ly hôn ghi rõ, tôi tự nguyện ra đi tay trắng." – Tôi điềm tĩnh nói.
"Lão Hầu, ký đi!" – Thôi Oanh Oanh vui mừng khuyên nhủ.
"Không được! Tôi đang trong giai đoạn chuẩn bị thăng chức, còn phải thẩm tra lý lịch. Không thể ly hôn lúc này!" – Hầu Tử Thành đáp.
Tôi khẽ cười:
"Thế anh nghĩ buổi livestream hôm nay không có ai trong công ty xem à?"
"Thôi thì kiện ra tòa vậy, lúc đó tài sản hôn nhân tôi sẽ được chia một nửa."
Thôi Oanh Oanh bắt đầu lo lắng:
"Lão Hầu, ký đi thôi! Nếu mà ra tòa thật, anh mất trắng đấy!"
Hầu Tử Thành đắn đo một lúc rồi cầm lấy đơn ly hôn, ký tên.
Số phận tôi đã thay đổi!
Tôi cầm lấy bản ly hôn, trong lòng mừng rỡ như mở hội.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.
Bác sĩ bước ra, gương mặt nặng nề:
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Y tá đẩy băng ca ra – gương mặt người nằm trên đã được phủ vải trắng. Đó là mẹ chồng cũ của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-dung-ten-toi-de-ngoai-tinh-toi-dan-vo-ca-toi/8-het.html.]
Tôi lấy điện thoại, nhắn cho Tống Thiến Thiến:
"Bà ta c.h.ế.t rồi."
—----
Vài ngày sau, tôi và Thiến Thiến ngồi uống trà chiều ở Starbucks.
Cô ấy nói:
"Hồ sơ bồi thường đã được duyệt."
Điện thoại tôi bất chợt hiện thông báo: tài khoản ngân hàng có tiền chuyển vào.
Tôi cười:
"Cảm ơn cậu, Thiến Thiến."
"Không có gì. Có số tiền này rồi, cậu có thể bắt đầu cuộc sống mới." – cô ấy nói.
Đúng lúc ấy, điện thoại tôi lại vang lên. Là Hầu Tử Thành gọi.
Tôi nhấc máy – tôi cần biết, liệu anh ta có giống mẹ mình – ác giả ác báo không.
"Cô dám rút hết tiền trong tài khoản chung, còn quẹt sạch thẻ tín dụng của tôi! Dư San San, cô thật độc ác! Mau trả tiền cho tôi!"
"Chúng ta đã ly hôn rồi." – Tôi lạnh nhạt đáp, rồi dứt khoát cúp máy.
Hầu Tử Thành gọi lại liên tục nhưng không ai bắt máy. Anh ta tức giận, lái xe đi tìm tôi.
Vượt đèn đỏ – rồi đ.â.m thẳng vào một chiếc xe bồn chở xi măng.
—----
Tôi đang dọn hành lý tại chỗ ở tạm thì điện thoại reo.
Là Hầu Tử Thành:
"San San, em có thể đến bệnh viện một chuyến không?"
Tôi hỏi:
"Để làm gì?"
"Anh bị tai nạn xe… em có thể đến chăm anh vài hôm không?" – giọng anh ta yếu ớt.
Quả báo đã đến – nhưng với tôi, vẫn là chưa đủ.
Tôi mỉa mai:
"Hầu Tử Thành, anh quên rồi à? Chúng ta đã ly hôn rồi!"
Trong bệnh viện, Hầu Tử Thành toàn thân băng bó, một chân bó bột treo cao.
Anh ta rên rỉ:
"Oanh Oanh… anh đói quá… cho anh miếng bánh trứng được không?"
Thôi Oanh Oanh cau có:
"Ăn nhiều thì đi vệ sinh nhiều, phiền quá!"
Hầu Tử Thành bị hành mấy hôm nay, không dám đòi thêm gì nữa.
Y tá cầm hóa đơn đến, nhắc nhở:
"Giường số 2, phòng 14 – Hầu Tử Thành, anh đang nợ viện phí, phiền anh đi đóng thêm."
Thôi Oanh Oanh giơ tay:
"Đưa thẻ đây, tôi đi đóng tiền."
Hầu Tử Thành khó nhọc lôi ra một chiếc thẻ từ dưới gối, đưa cho cô ta.
Trước cửa ngân hàng gần bệnh viện, một chiếc taxi đỗ lại.
Thôi Oanh Oanh xách túi lớn túi nhỏ bước ra, lên xe và đi thẳng.
Chiếc taxi càng lúc càng rời xa bệnh viện.
Tôi đang ngồi ở phòng chờ ga tàu cao tốc, chuẩn bị lên đường. Điện thoại reo.
Là Hầu Tử Thành – lại gọi đến.
Trong điện thoại, giọng anh ta khẩn thiết, đầy hối hận:
"San San, anh sai rồi… mình bắt đầu lại được không?"
Tôi biết… đã đến lúc chặn số rồi.
Loa phát thanh vang lên:
"Kính thưa quý khách, chuyến tàu G401 từ Bắc Kinh đến Vân Nam đang bắt đầu kiểm soát vé…"
Tôi kéo vali, bước về phía cửa soát vé.
—---------
Tại Vân Nam, tôi đi du lịch, tình cờ gặp một nhóm sinh viên khởi nghiệp mở quán cà phê.
Tôi chợt nhớ ra mình từng học kế toán, liền giúp họ làm tài chính.
Trong một lần đi ăn với nhóm bạn trẻ tại quán rượu nhỏ, tôi bất ngờ nhận ra… người phục vụ là Thôi Oanh Oanh.
Trên mặt cô ta có một vết sẹo hình chữ thập.
Thì ra, sau khi rời khỏi Hầu Tử Thành, cô ta lại đi làm tiểu tam cho người khác…
và bị vợ cả hủy dung.
Mọi kết thúc đều là một khởi đầu mới.
Ly hôn không phải là dấu chấm hết của cuộc đời –
mà là khởi điểm để tái định nghĩa bản thân.
Bạn đã bước qua bão giông, hiểu rõ sự yếu đuối và dũng cảm từng có.
Bây giờ, đã đến lúc nhẹ nhàng buông bỏ những gì không còn cần thiết,
quay đầu lại để theo đuổi tự do và ước mơ của chính bạn.
Bởi vì, mọi trải nghiệm đều khiến bạn trưởng thành và sâu sắc hơn.
Người phụ nữ không sợ phong ba.
Nhưng xin đừng quên – yêu lấy chính mình, mới có thể tự cứu chính mình.
— HẾT —