“Thiến Thiến…” tôi đột nhiên cất tiếng.
Tôi nhớ tới người mẹ đời trước đã lặng lẽ chịu đựng bạo lực mạng, đi nhận xác tôi, tìm sự thật cho tôi.
Sau khi ly hôn với bố tôi, mẹ tái hôn, còn tôi do bố nuôi.
Trong nhận thức non nớt của tôi lúc ấy, mẹ là người đã bỏ rơi tôi.
Tôi lớn lên trong sự lạnh nhạt và hà khắc của bố và mẹ kế, ngày càng xa cách mẹ.
Lớn rồi, tôi chỉ mong sớm có một gia đình riêng.
Nhưng khi hôn nhân gặp khủng hoảng, tôi không có khả năng giải quyết.
Thế nhưng, đến cuối cùng – khi cả thế giới hiểu lầm tôi – chỉ có mẹ là tin rằng con gái bà không làm chuyện đó.
“Bảo hiểm có thể mua bằng thẻ tín dụng không?”
Tôi vẫn còn giữ một thẻ phụ của chồng – không rút cạn thì tiếc lắm.
“Được chứ.”
Tống Thiến Thiến vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt kiên định, không hỏi thêm điều gì.
Tôi nghẹn ngào trong lòng, biết ơn sự im lặng đầy nghĩa tình ấy.
“Tớ cũng muốn mua một gói bảo hiểm cho bản thân. Người thụ hưởng… là mẹ tớ.”
Chúng tôi nhanh chóng hoàn thành thủ tục. Tôi còn phải quay lại công ty.
Tôi nhìn điện thoại – đã một giờ…
Màn kịch chiều nay sắp bắt đầu – sao chồng tôi có thể vắng mặt được!
Tôi vừa bắt taxi, vừa gọi điện cho Hầu Tử Thành!
—-------
Chuông điện thoại reo rất lâu không ai bắt máy.
Tôi cứ gọi đi gọi lại.
Cuối cùng cũng có người nhấc máy – là giọng của Thôi Oanh Oanh.
“Giục cái gì mà giục! Chúng tôi đang ăn trưa, nghe chưa?”
Tôi sững người, suýt ném luôn điện thoại đi.
Thôi Oanh Oanh là trợ lý nữ của chồng tôi.
Từ khi anh ta lên chức trưởng phòng một năm trước, liền khăng khăng muốn tuyển một thực tập sinh nữ làm thư ký.
Nhưng sinh viên đại học nào thèm để ý đến mấy đồng lương còm đó.
Thế là bạn học cũ chung của chúng tôi – Thôi Oanh Oanh – thế chỗ.
Tôi và cô ta không thân thiết, nhưng cũng chẳng đến mức thù ghét.
Mãi đến khi phát hiện chồng tôi và cô ta đi công tác chung phòng, tôi mới đau khổ bật khóc nhiều ngày.
Tôi mệt mỏi, muốn gào thét, muốn cãi nhau, nhưng bị mẹ chồng đè nén.
Bà ta nói, đàn ông ra ngoài tìm người khác là vì trong nhà không có hơi ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/me-chong-dung-ten-toi-de-ngoai-tinh-toi-dan-vo-ca-toi/3.html.]
Lỗi là do tôi không biết giữ gìn hôn nhân, nên chồng mới không muốn về nhà.
Đàn ông chưa tới ba mươi vẫn là “một đóa hoa”.
Còn tôi thì sắp ba mươi, đuôi mắt đầy nếp nhăn, bụng cũng đầy mỡ không giảm nổi.
Tôi không ngừng lục lọi điện thoại chồng, như tự xé vết thương ra lần này đến lần khác.
Ngày nào cũng nghĩ đi nghĩ lại:
Một người phụ nữ không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, thì phải làm sao?
Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình!
Rồi tôi trở thành một người vợ giả vờ đã nghĩ thông suốt, có thể tha thứ cho mọi thứ.
Còn anh ta thì giả vờ hối cải, nhận lỗi, nhưng thực chất chẳng hề thay đổi.
Hôn nhân giống như chiếc thuyền nan lênh đênh giữa đại dương, có thể lật bất cứ lúc nào.
Cho đến khi tôi c.ắ.t c.ổ tay, cuối cùng tỉnh ngộ rằng mình bị bệnh.
Tôi bước ra ngoài làm việc, tìm đường sống.
Kết cục, lại là một con “chim sẻ đen” c.h.ế.t thảm.
Tôi bình tĩnh nói vào điện thoại:
“Thôi Oanh Oanh, cô mau báo với lão Hầu – mẹ anh ta xảy ra chuyện rồi!”
Thôi Oanh Oanh im bặt vài giây, xác nhận:
“Dư San San? Là cô sao?”
“Là tôi!”
Cô ta rõ ràng bất ngờ trước sự điềm tĩnh của tôi.
Trong tưởng tượng của cô ta, tôi phải là kiểu đàn bà ghen tuông, chua ngoa, ầm ĩ.
Nhưng tôi của hiện tại – lòng lạnh như tro tàn – chỉ muốn kéo tất cả xuống địa ngục cùng mình!
“Mẹ chồng tôi nói đến đưa cơm cho tôi, nhưng tôi không gặp được. Gọi điện thì máy tắt. Cô bảo Hầu Tử Thành tới tìm bà ta ngay.”
Tôi dừng một lát, rồi nói tiếp:
“Khu văn phòng bên tôi là công trường xây dựng, rất lộn xộn, nhỡ đâu bà ấy bị ngã ở đâu đó thì sao…”
Cạch – một tiếng, điện thoại bị cúp.
Tôi biết chắc Thôi Oanh Oanh đang đi báo cho Hầu Tử Thành.
Mẹ chồng tôi là mẹ đơn thân, là bảo vật trong lòng anh ta.
Quả nhiên – tôi vừa quay lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Hầu Tử Thành đã vội vã chạy tới!
Tôi đi xuống lầu đón anh ta, chặn ngay trước cửa phòng trực.
“Hầu Tử Thành, anh từng cài định vị cho điện thoại của mẹ mà? Dù tắt máy cũng tra được vị trí dừng cuối cùng đúng không?”
Hầu Tử Thành lấy điện thoại ra xem định vị, hừ lạnh một tiếng:
“Không phải ở quanh đây sao?”