Ta giả vờ sợ hãi, rụt cổ, chỉ tay dưới chân nàng ta:
“Ồ? Thứ đen đen kia là gì vậy?”
“Khí triệu ma thú!” – một đệ tử có kinh nghiệm hô to.
Mặt Bàn Chú tái nhợt. Nàng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt lập tức oán độc b.ắ.n thẳng về phía ta.
Ta lại giả vờ sợ hãi, nép sau lưng Huyền Thanh, lén thè lưỡi làm mặt quỷ trêu nàng.
Thanh Vi trưởng lão giận đến tím mặt, quát lớn:
“Nó là gian tế của Ma Tộc! Mau bắt nó lại cho ta!”
Bàn Chú bỗng cười lạnh:
“Gian tế? Ma Chủ thật ra chính là sư huynh ta! Yêu thú này e là tìm huynh ấy thôi. Sư huynh, huynh rõ ràng có ý với sư tôn, chỉ là không dám thừa nhận. Chỉ có kẻ nhập ma, mới dám yêu đương vô pháp vô thiên như thế!”
Mọi người đồng loạt quay nhìn Huyền Thanh.
Hoa Ly mặt tái nhợt, quát:
“Ngươi có chứng cứ gì không?”
Thanh Vi trưởng lão lạnh lùng quét mắt về phía Huyền Thanh. Bàn Chú khẽ nhếch môi, cười khinh miệt:
“Nếu huynh không phải Ma Chủ, cũng không có tình ý với sư tôn, thì thử Thí Tâm Thạch xem. Chạm vào đó, sẽ chẳng có phản ứng gì cả.”
Hoa Ly định ngăn cản, song chưởng môn đã hạ lệnh mang Thí Tâm Thạch tới ngay.
Sợ tình thế xảy ra đúng như thoại bản, ta định lao ra đập vỡ viên đá, nhưng bất ngờ Hoa Ly lên tiếng:
“Là ta có ý với đồ đệ, không phải Huyền Thanh!”
Nói rồi, nàng đặt tay lên Thí Tâm Thạch.
Tức thì, viên Thí Tâm Thạch bừng sáng rực rỡ.
Mọi người kinh hãi, đồng loạt tuốt kiếm vây lấy nàng.
Huyền Thanh sững sờ, lập tức lao tới chỗ nàng.
Hoa Ly nghiến răng, dồn lực, ấn mạnh khiến Thí Tâm Thạch vỡ vụn.
Tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, người người rúng động, hô rằng nàng chính là ma.
Ta tức giận phản bác, nhưng chẳng ai chịu nghe.
Bàn Chú đứng sững trong giây lát, rồi thấy Huyền Thanh lo lắng cho Hoa Ly, ánh mắt nàng lập tức trở nên quỷ dị.
Nàng đang muốn đẩy Huyền Thanh vào tuyệt cảnh, khiến nguyên thần Ma Chủ trong ngài thức tỉnh.
Không khí trong sân căng thẳng đến cực điểm.
Huyền Thanh bèn đặt ta xuống đất, rút kiếm chắn trước mặt Hoa Ly, lớn tiếng nói:
“Ta thích sư tôn. Nếu thích mà bị cho là ma, thì ta nguyện làm ma!”
U Minh Viêm Phụng lúc ấy cũng hoàn hồn, kêu “chíp” một tiếng, rồi lao thẳng vào vòng vây.
Ta sợ đến suýt ngất.
Bỗng nhiên, trên không vang lên một tiếng long ngâm, còn uy mãnh hơn cả tiếng gầm của ta, chấn động khắp thiên địa.
Một bóng người phóng vọt đến, quát lớn:
“Sao ta nghe tiếng rồng gầm ở đây?”
Ta ngơ ngác. Giọng nói này… chẳng phải của mẫu thân Kim Ly – người đã mất tích trăm năm hay sao?
Vừa hạ xuống, người liền túm ngay cổ áo Thanh Vi trưởng lão, hỏi:
“Có phải ngươi vừa gầm không? Mau gầm thử ta nghe coi!”
Thanh Vi trưởng lão đỏ bừng cả mặt:
“Ngươi… ngươi là ai? Thật phóng túng!”
“Chát!” Kim Ly vung tay tát cho một cái:
“GẦM!”
Thanh Vi trưởng lão vừa tức, vừa nhục, nhưng bị áp chế khí tức, đành nghiến răng gào lên:
“Aaaa!”
Kim Ly bĩu môi, ngoáy ngoáy tai, chê bai:
“Khó nghe muốn chết!”
Người đảo mắt nhìn quanh, thấy U Minh Viêm Phụng đang nằm giả c.h.ế.t dưới chân Huyền Thanh, bèn trừng mắt quát:
“Con chim trọc kia, sao còn chưa c.h.ế.t hả?”
----------------------------
U Minh Viêm Phụng run lập cập:
“Ngươi… sao có thể vào được tiểu thế giới này?”
Thiên đạo lập tức cảm ứng được khí tức bất thường, trên không mây đen cuồn cuộn kéo đến, một đạo sét tím giáng thẳng xuống.
Kim Ly đưa tay chộp lấy tia sét, nhét vào miệng nhai rào rạo, rồi còn ợ một cái:
“Vị nhạt hơn lần trước!”
Toàn trường im phăng phắc.
U Minh Viêm Phụng toan quay lưng bỏ chạy, liền bị Kim Ly tóm chặt đuôi:
“Còn muốn chạy? Ma Chủ đang ở đâu?”
Người túm cổ nó, đập trái đập phải, mỗi lần đập lại gằn giọng hỏi:
“Nói không? Nói không?”
Qua mấy lượt, lôi đài bị đập thành một hố to in hình con chim. Lông của U Minh Viêm Phụng rụng đầy trời, trông chẳng khác gì gà trống bại trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-ta-la-rong-vang-tri-nho-kem/chuong-6.html.]
Kim Ly cưỡi lên lưng nó, tay bứt từng dúm lông, nghiến răng nói:
“Lần trước ta lỡ để chủ ngươi chạy thoát. Lần này, phải g.i.ế.c cho bằng được mới hả dạ!”
Chưởng môn vội vàng tỉnh trí, hoảng hốt kêu lên:
“Đạo hữu, xin hãy khoan! Đây là manh mối quan trọng, không thể giết!”
Kim Ly mới chịu dừng tay, nhấc bổng con chim trọc ném cho chưởng môn:
“À? Muốn thẩm tra hả? Sao không nói sớm?”
U Minh Viêm Phụng bị cấm chế, tuy nhục nhã vô cùng nhưng chẳng còn cách nào giãy giụa.
Ta trốn sau lưng Huyền Thanh, đầu óc choáng váng.
Mẫu thân với Ma Chủ có mối thù gì sao? Rốt cuộc là chuyện thế nào?
Bàn Chú, vốn bị bỏ quên nãy giờ, vội chỉ thẳng Huyền Thanh, hét lớn:
“Hắn chính là Ma Chủ!”
Cả sân biến sắc.
Kim Ly liền vươn tay kéo Huyền Thanh tới, quan sát kỹ lưỡng, hỏi:
“Ngươi là Ma Chủ?”
Huyền Thanh sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
“Tiên tử minh giám, tại hạ chỉ là…”
“Nương! Sư phụ là người tốt!”
Ta cuống quá, vội để lộ đuôi rồng, lao ra kéo tay Kim Ly.
Kim Ly bị ta ngắt lời, cúi xuống ngửi ngửi người ta, sững sờ hỏi:
“Ừm? Mùi này quen lắm… Nhóc con, mẫu thân ngươi là ai? Sao lại bị bỏ lại ở đây?”
Mọi người thấy đuôi rồng của ta, đồng loạt kêu lên kinh ngạc:
“Rồng? Đứa nhỏ này là rồng ư?”
Thanh Vi trưởng lão hét lớn, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam pha lẫn khiếp sợ.
Bàn Chú cũng sững người, không ngờ Kim Ly lại ngớ ngẩn vào đúng lúc này.
Ta hét toáng:
“Nương, con là rồng con của người mà!”
Kim Ly ngơ ngác:
“À? Ta có con hồi nào vậy? Còn hắn là ai? À… nhìn giống… Thanh Diệu Đế Quân!”
Nói xong, người tự vỗ vào trán.
Bàn Chú tức tối, lập tức tế ra pháp khí Hắc Cốt Tán, hóa thành một chiếc lồng giam Huyền Thanh.
Hoa Ly phản ứng cực nhanh, định tế pháp bảo ngăn lại, nhưng vẫn chậm một bước.
Bên trong lồng, Huyền Thanh đau đớn co quắp, những đường ma văn bắt đầu từ cổ lan khắp gương mặt. Một luồng khí đen cuồn cuộn bốc ra.
Bàn Chú phá lên cười cuồng dại:
“Hoan nghênh Ma Chủ trở lại!”
Hoa Ly lập tức kết ấn, ấn lên chiếc lồng, mặt nàng tái nhợt, đến mức phải đốt tinh nguyên bản mệnh để dốc toàn lực ngăn cản.
Huyền Thanh quỵ xuống, ôm đầu gào lên thảm thiết.
Nửa gương mặt ngài vẫn thanh tú, nửa còn lại đã phủ kín ma văn, tựa như mặt đất bị xé nứt ra làm đôi.
------------------------------------
Hoa Ly lồm cồm bò dậy, khóe miệng rỉ máu:
“Huyền Thanh, cố cầm cự! Đừng để hắn chiếm lĩnh!”
Nàng quay sang quát lớn với đám đông:
“Ai không muốn chết, mau giúp ta! Nếu Ma Chủ đoạt được thân xác này, tam giới ắt rơi vào đại họa!”
Các trưởng lão liếc nhìn nhau, vẫn còn chần chừ, do dự.
Kim Ly lúc này xắn tay áo, phun toẹt một ngụm nước bọt:
“Chỉ là một nguyên thần chút xíu mà dám lộng hành!”
Người bước tới, trong lòng bàn tay hội tụ kim quang rực rỡ, một chưởng đánh thẳng ra, phá tan chiếc lồng cốt.
Bàn Chú hộc máu, ngã quỵ xuống. Bởi đó chính là pháp bảo bản mệnh của nàng ta.
Bấy giờ, từ miệng Huyền Thanh, vang lên giọng nói kiêu ngạo của Ma Chủ:
“Kim Ly, năm xưa long tộc các ngươi bị ta diệt gần sạch, giờ chỉ còn lại ngươi – một con rồng cô độc, ngươi nghĩ có thể làm gì được ta sao?”
Kim Ly chấn động, đồng tử thu hẹp lại:
“Ngươi… vừa nói gì?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ma Chủ cười lớn, khoái trá:
“Sao? Còn chưa tỉnh trí nhớ ư? Muốn ta nhắc lại à? Hơn trăm năm trước, ngươi dẫn long tộc đến diệt Ma Tộc ta, chẳng phải cuối cùng cũng bị ta g.i.ế.c sạch cả sao?”
Giọng Kim Ly trầm hẳn xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ:
“Ta nhớ ra rồi… Ngươi đã g.i.ế.c tộc nhân ta!”
Ma Chủ càng thêm đắc ý:
“Phu quân ngươi trước khi c.h.ế.t còn van xin ta tha mạng cho ngươi. Mà phải công nhận, long châu của hắn… quả thật mỹ vị!”
“CÂM MIỆNG!”