Mẫu Thân Ta Là Rồng Vàng Trí Nhớ Kém

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Dù thế, ta cũng không cho ngươi đi!” Bạch Vũ kiên quyết.

Ta giả bộ thất vọng, lê đuôi rồng về Thanh Vân Cung, nhưng nửa đường liền rẽ sang Luân Hồi Đài.

Nhân lúc đám vệ binh không để ý, ta nhảy xuống cái vèo.

Nào ngờ, ta rơi thẳng xuống chân núi Phù Vân, đè c.h.ế.t một yêu thú đang định tập kích Huyền Thanh (tức Thanh Diệu nhập thế).

Ngài kinh ngạc nhìn ta, rồi ngẩng đầu nhìn trời:

“Đứa trẻ này từ đâu rơi xuống vậy?”

Ta choáng váng, lồm cồm bò dậy, lao tới:

“Phụ thân!”

Ngài vội né ra:

“Khoan đã! Ta còn chưa thành thân, sao lại có con?”

À phải rồi, giờ ngài vẫn chưa nhận ra ta. Ta bướng bỉnh nói:

“Ngài chính là phụ thân ta!”

Chẳng may, ta vấp chân, ngã sóng soài ngay trước mặt ngài.

Khóe miệng Huyền Thanh giật giật:

“Nhà ngươi ở đâu? Phụ mẫu là ai?”

Ta không đáp. Ngài thở dài:

“Chắc ngã hỏng đầu rồi. Ta phải về Ngọc Thiền Tiên Tông phục mệnh. Thôi, đành dẫn ngươi theo, kẻo yêu thú ăn mất.”

Ta lập tức nhân cơ hội trèo lên áo ngài.

Ở Ngọc Thiền Tiên Tông, ta gặp Hoa Ly (Diệu Âm nhập thế).

Thấy Huyền Thanh bị thương, nàng lo lắng băng bó:

“Vi sư chẳng phải đã dặn rồi sao, đánh không lại thì chạy!”

Huyền Thanh vành tai đỏ lên.

Ta chớp chớp mắt, thầm nghĩ vết thương ấy nhẹ hơn ta ngã á, không mau băng bó chắc cũng tự lành.

Băng bó xong, Hoa Ly mới thấy ta, liền hỏi ta là ai.

Ta đảo mắt, lao tới:

“Nương!”

Huyền Thanh sững sờ. Ta kéo tay ngài, nói rõ mồn một:

“Phụ thân! Ta chính là đứa con trong tương lai của hai người, Long Tiểu Điểm!”

Huyền Thanh thoáng vui mừng, liếc nhìn Hoa Ly:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Thật sao?”

Ta gật đầu lia lịa. Hoa Ly hoảng loạn lùi lại:

“Không thể nào! Đừng nói bậy!”

“Con không nói bậy!”

Thật ra ta cũng chỉ bịa thôi!

Ta lấy từ n.g.ự.c áo ra bức họa trộm được của Bạch Vũ, vẽ Huyền Thanh cùng Hoa Ly khoác hỉ bào.

Cả hai lập tức trợn mắt, đồng loạt hít khí lạnh.

Ta đắc ý vô cùng.

Bức họa ấy vốn do Diệu Âm từng đặt Bạch Vũ vẽ. Sau một trận cãi vã, nàng không chịu trả tiền, b.o.m hàng luôn. Ta tình cờ nhặt được, bèn giấu kỹ trong người.

Huyền Thanh run giọng hỏi:

“Ngươi thật là con ta?”

Ta ưỡn ngực:

“Chân thật tuyệt đối!”

Hoa Ly cắt lời:

“Huyền Thanh, trẻ con nói bậy thôi, chắc nhận nhầm người. Tiểu Điểm, lời này tuyệt đối không được nói lung tung, nhớ chưa?”

Ta che miệng, đáp líu lo:

“Tuyệt không nói! Ngay cả con ch.ó vàng ngoài cổng con cũng không kể!”

Bạch Vũ từng dặn, ở đây, sư đồ luyến là cấm kỵ.

Thế nhưng ta thấy rõ, Hoa Ly hình như cũng rất vui…

Nghĩ mà thấy lạ. Trên thiên giới, thần tiên muốn cưới gả thế nào cũng được. Xuống phàm trần, cớ sao lại không thể bên người mình thương?

Huyền Thanh dẫn ta về chỗ, vừa đi vừa líu lo hỏi:

“Sau này ta và Hoa Ly sư tôn sẽ ra sao? Thật sự có thể ở bên nhau không?”

Ta nhấm nháp miếng điểm tâm ngài đưa, nhớ lại thoại bản, ngần ngừ nói:

“Nếu ngài vẫn thích nương, kết cục là hồn phi phách tán. Ngài còn muốn thích nữa không?”

Ngài ngẩn người:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-ta-la-rong-vang-tri-nho-kem/chuong-5.html.]

“Nhưng thích… đâu phải ta muốn không là không.”

Ta thấy cũng đúng. Ta còn chẳng kiềm được việc thích ăn vặt. Dù phụ thân có giấu kỹ, ta vẫn ngửi ra được!

-------------------------------

Theo thoại bản, lúc này trong Ngọc Thiền Tiên Tông đã có người nghi Huyền Thanh có tình ý với Hoa Ly. Trong đó có sư muội Bàn Chú của ngài, cũng chính là gián điệp ma tộc, âm mưu hồi sinh Ma Chủ.

Một tháng sau, trong cuộc thi đấu của tông môn, nàng ta cố ý triệu hồi thú cưng của Ma Chủ – U Minh Viêm Phụng – để mọi người chứng kiến nó quỳ phục trước Huyền Thanh.

Cũng chính khi ấy, vì Hoa Ly ra mặt bênh vực Huyền Thanh mà chuyện sư đồ luyến lại bị khơi ra. Để chứng minh Huyền Thanh không phải người ma tộc, đồng thời tránh bị hủy tiên cốt, Hoa Ly đã lập thệ độc: nếu nàng có ý với đồ đệ, sẽ phải chịu khổ sở đau đớn ngày đêm.

Ngày thứ bảy ta ở Ngọc Thiền, Bàn Chú mấy lần tìm cách lấy lòng phụ thân.

Huyền Thanh sợ hãi, liền bế ta trốn ngoài sân.

Hoa Ly ngăn cản mấy lần, song bị Bàn Chú mỉa mai:

“Sư tôn không muốn chúng đồ đệ hòa thuận với nhau sao? Ta thích sư huynh, muốn làm đạo lữ với huynh ấy!”

“Không được! Huynh không thích muội!”

Huyền Thanh từ chối thẳng, bế ta chạy xa hơn.

Ta biết, Bàn Chú thực ra nhằm vào nguyên thần Ma Chủ đang ngủ say trong người Huyền Thanh.

Nàng ta còn tung tin Ma Chủ sắp quay lại, khiến ma tộc rục rịch ngầm.

Cuộc thi đấu trong tông môn vẫn đúng hẹn diễn ra.

Ta giả vờ kêu đau bụng để ngăn Huyền Thanh tham gia, nhưng ngài biết y thuật, bắt mạch liền bại lộ.

Ngài hỏi ta vì sao giả bệnh.

Ta há miệng định kể hết chuyện ngài sắp gặp trong trận, nhưng Huyền Thanh chỉ nhìn ta ngơ ngác:

“Ngươi câm rồi sao?”

Không phải ta câm, mà là thiên đạo không cho ta nói!

Ta đành nài nỉ được đi theo tới trận đấu.

Cuộc thi quả nhiên náo nhiệt. Pháp thuật trên lôi đài rực rỡ như pháo hoa ở Thanh Vân Cung.

Ta ngồi trên đùi Hoa Ly, mắt hoa cả lên.

Đến vòng thứ ba, Huyền Thanh đối đầu Bàn Chú.

Hoa Ly khẽ trấn an ta:

“Yên tâm, Bàn Chú không phải đối thủ của Huyền Thanh.”

Ta lo không phải vì Bàn Chú, mà chính là U Minh Viêm Phụng.

Trên sàn đấu, tiếng chiêng trống vang lên. Hai người giao chiến kịch liệt.

Qua ba trăm hiệp, Bàn Chú thua, đám đông hò reo vang dội.

Thế nhưng ta lại thấy Bàn Chú lén lấy ra một cái chuông đen nhỏ từ tay áo, vật dùng để triệu ma thú!

“Nương, con muốn đi vệ sinh!”

Ta vội tìm cớ chuồn đi, trượt khỏi đùi nàng.

Hoa Ly mải xem trận, chỉ phẩy tay:

“Đi mau rồi về nhanh nhé.”

Ta len lỏi vào đám đông, không hề đi nhà xí, mà vòng ra khu rừng phía sau lôi đài.

Từ đó, ta nhìn thấy rõ Bàn Chú.

Quả nhiên, nàng ta giả vờ bị thương, lén rung chuông đen.

Một luồng sóng âm vô hình lan ra. Trời bỗng tối sầm. Một con chim lửa đen phá mây bay tới. Chính là U Minh Viêm Phụng!

Ta giậm chân lo lắng. Thấy nó sắp lao lên lôi đài, ta hít sâu, bất ngờ gầm vang một tiếng long ngâm.

Tiếng rồng chấn động bốn phía, lá cây rơi xào xạc. Mấy đệ tử tu vi thấp bịt tai, ngã nhào.

“Tiếng long ngâm? Từ đâu vọng ra vậy?”

U Minh Viêm Phụng bị dọa, sợ hãi như diều đứt dây, chao đảo rồi rơi thẳng xuống, đúng ngay đầu Bàn Chú vừa được đỡ dậy.

Khắp sàn đấu lập tức náo loạn!

------------------------------

Một vị trưởng lão nhảy ra, lớn tiếng quát:

“Sao thú cưng của Ma Chủ lại rơi trúng Bàn Chú mà không làm hại nàng?”

Bàn Chú vội biện bạch:

“Chỉ là trùng hợp mà thôi!”

U Minh Viêm Phụng lắc lắc đầu, ngó quanh một lượt. Thấy không ai động tĩnh, nó lại muốn lao về phía Huyền Thanh.

Ta vội xách vạt áo chạy ra, ôm chặt lấy chân Huyền Thanh:

“Sư phụ, ngài thắng rồi! Tối nay cho con thêm đùi gà được không?”

Ở đây, ngài dặn ta phải gọi là sư phụ, không được gọi phụ thân.

Tức thì, mọi ánh mắt trong sân đồng loạt đổ dồn về phía ta.

U Minh Viêm Phụng vừa vươn chân liền rụt lại, trốn thẳng sau lưng Bàn Chú, thà c.h.ế.t cũng không chịu ló đầu ra nữa.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận