Bay giữa chừng, người cảm thấy nách mình ngưa ngứa, bèn lôi ta ra ngắm nghía:
“Ủa? Trứng này từ đâu ra vậy ta?”
Rồi tiện tay ném ta xuống từng tầng mây.
May thay, phía dưới là một hồ nước.
Ta rơi tõm xuống hồ, nổi lềnh bềnh suốt nửa ngày, mới được một con vịt hoang tinh láng giềng phát hiện, tha về ổ.
Đến khi mẫu thân xem hí kịch xong trở về, trông thấy ta ướt sũng trước cửa, người dùng chân khều khều:
“Trứng thối này từ đâu ra vậy? Sao hôi mùi cá quá chừng?”
Những chuyện như thế lặp đi lặp lại bảy tám lần. Sau cùng, người ngồi bên hồ, ôm ta mà thở dài:
“Bảo bối à, cứ thế này, con không c.h.ế.t cũng chẳng sống nổi mất thôi!”
Chết hay sống, ta cũng chẳng rõ, chỉ biết thân thể ta quả thực yếu đi không ít.
Bất chợt, mắt người bừng sáng:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Nghe nói Thanh Diệu Đế Quân giỏi nuôi dưỡng lắm! Tiểu nhi của Thiên Đế sinh non, chính ngài ấy cứu sống. Gần đây ngài đang chiêu mộ tọa kỵ, để nương dắt con đi thử vận may vậy!”
-------------------
Ta? Làm gà ư? Một con rồng đường hoàng như ta, sao phải đi làm… gà?
(*Tọa kỵ và con gà trong tiếng Trung phát âm nghe na ná nhau)
Chưa kịp đập vỏ phản đối, mẫu thân đã hớn hở bọc ta kỹ càng, rồi bay thẳng tới Thanh Vân Cung.
Suốt dọc đường, người không ngớt dặn dò:
“Đến nơi phải biểu hiện cho thật tốt nghe, cục cưng. Nghe nói Thanh Diệu Đế Quân mắt cao hơn đỉnh núi đó nha!”
Trước cổng Thanh Vân Cung, một hàng dài yêu thú xếp hàng chờ đợi, toàn những kẻ oai phong lẫm liệt: kỳ lân phun lửa, báo giáng lôi, sói gọi gió… khí thế ngút trời.
Mẫu thân ôm ta chen vào giữa, trông quả thực… nổi bật dị thường.
Một con ch.ó ba đầu phía trước ngoái lại, đầu giữa ngơ ngác nhìn ta trong lòng người:
“Vị tiên hữu này, ngài mang cái gì vậy?”
Mẫu thân liền ngẩng cao đầu, giơ ta lên đầy tự hào:
“Đứa con của ta! Mai sau ắt là tọa kỵ tuyệt đỉnh thiên hạ!”
Ba cái đầu chó đồng loạt hiện ra vẻ “ngươi điên rồi sao”.
Tới lượt chúng ta, thị vệ ghi danh giở sổ sách, nhìn mẫu thân, rồi lại nhìn ta — chỉ là một quả trứng gồ ghề:
“Tính danh?”
“Kim Ly!”, người ưỡn n.g.ự.c đáp.
“Chủng loại?”
“Rồng vàng!”
Thị vệ ngừng bút, ngẩng lên nhíu mày:
“Ý ta hỏi, là chủng loại của tọa kỵ mà ngài mang tới kìa.”
“À!”, mẫu thân bừng tỉnh, giơ ta ra trước mặt hắn: “Đây nhè!”
Thị vệ như nuốt phải ruồi, sặc giọng hỏi:
“Một quả… trứng?”
“Không phải trứng thường! Là trứng sẽ hóa thành rồng vàng!” Mẫu thân nghiêm nghị chỉnh lại lời.
Thị vệ hít sâu một hơi, khóe miệng co giật:
“Tiên tử, Thanh Diệu Đế Quân cần tọa kỵ sẵn sàng phục vụ, chứ không phải một quả… trứng hỏng!”
Mẫu thân nghe vậy, liền nổi trận lôi đình:
“Trứng hỏng? Đây là đứa nhỏ của ta! Mai sau sẽ cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ!”
Thị vệ bó tay, thở dài:
“Vậy… đợi nó nở rồi hãy tính.”
Ngay lúc ấy, trí nhớ mẫu thân lại đứt đoạn. Người ngơ ngác nhìn quanh, đoạn nhìn ta trong tay, thốt lên:
“Ủa? Ta làm gì ở đây vậy?”
Thị vệ sững sờ. Người bỗng chỉ vào giáp trụ của hắn, hét lên:
“A! Ta nhớ rồi! Ngươi chính là kẻ bảo ta về làm thiếp thứ bốn mươi tư cho ngươi, phải không?”
Thị vệ: “???”
Chưa kịp phản ứng, mẫu thân đã cầm ta, ném thẳng vào mặt hắn:
“Tiểu tử thối! Dám dụ lão nương về nhà à?”
Bốp! Thị vệ trúng đòn, mắt nổi đầy sao vàng.
Cảnh tượng lập tức đại loạn. Thị vệ tuốt kiếm, còn mẫu thân vung ta như binh khí, đại náo trước cổng Thanh Vân Cung.
“Dừng tay!”
“Chặn ả điên kia lại!”
“Răng ta! Ả làm gãy răng ta rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-ta-la-rong-vang-tri-nho-kem/chuong-2.html.]
Mẫu thân càng đánh càng hăng, đuổi một thị vệ chạy vòng quanh cột, khiến hắn vừa ôm mắt thâm tím vừa kêu cứu.
Giữa lúc hỗn loạn, một thanh âm trầm lạnh vang lên:
“Chuyện gì mà ồn ào thế này?”
Lập tức, tất thảy đứng hình.
Mẫu thân đang cưỡi trên lưng một thị vệ, tay giơ ta lên định đập xuống, nghe tiếng liền ngoảnh lại.
Một nam tử vận thanh bào đứng trên bậc cao, mày ngài mắt phượng, khí chất thanh lãnh thoát tục.
Không khí bỗng lặng như tờ.
Mẫu thân chớp mắt mấy cái, nuốt nước miếng, ánh nhìn lấp lánh:
“Ôi, tiểu tiên quân tuấn tú quá!”
Người lẩm bẩm, rồi tiện tay nhét ta dưới m.ô.n.g làm ghế ngồi.
“Đế Quân đại nhân! Ả điên này mang một quả trứng đến ứng tuyển tọa kỵ, không hợp ý liền động thủ!”
Trưởng thị vệ mặt mũi bầm dập, bò tới cáo trạng.
Ánh mắt Thanh Diệu Đế Quân hạ xuống, rơi ngay trên ta — lúc ấy đang bị mẫu thân đè dưới mông.
Người đưa tay áo quệt mồ hôi, cuối cùng mới sờ sờ dưới m.ô.n.g mình:
“Trứng này ở đâu ra vậy?”
Ta… im lặng.
Mẫu thân lập tức lôi ta ra, giơ lên ngắm nghía, rồi quay sang Thanh Diệu Đế Quân, ánh mắt sáng rỡ:
“Vị tiên quân này, mua trứng không? Trứng tươi lắm đó!”
Thanh Diệu Đế Quân thoáng khựng lại.
Ta nằm co ro trong vỏ, cố muốn nhìn gương mặt người có giọng nói dễ nghe ấy, nhưng vỏ quá dày, chẳng thấy được gì.
Người chậm rãi bước xuống bậc thềm, ngón tay thon dài khẽ chạm vào vỏ ta:
“Trứng rồng vàng?”
“Đúng đó! Đừng thấy giờ nó là trứng, chứ nở ra ắt thành tọa kỵ tuyệt hảo!”
Mẫu thân gật đầu liên hồi, giọng bỗng lanh lợi hẳn:
“Đế Quân, ngài mua chứ?”
Ánh mắt Thanh Diệu Đế Quân lấp ló ý cười:
“Bao nhiêu năm rồi mà chưa nở?”
“Trăm… ừ, năm năm! Chỉ năm năm thôi!”
Mẫu thân suýt lỡ miệng, vội đảo mắt láo liên.
Thanh Diệu Đế Quân cười khẽ, tựa tiếu phi tiếu:
“Trứng rồng trăm năm, hiếm có khó tìm. Đưa ta xem.”
Mẫu thân không chút do dự, liền đưa ta qua.
Ngón tay ngài vuốt nhẹ vỏ ta, một luồng linh lực ấm áp truyền vào, khiến ta khoan khoái đến mức suýt rên thành tiếng.
“Thú vị. Ta muốn quả trứng này. Ra giá đi.”
Mẫu thân mắt sáng như sao, giơ ba ngón tay:
“Ba… không, năm viên Đông Hải Dạ Minh Châu!”
Đám thị vệ xung quanh đồng loạt hít khí lạnh.
Giá này đúng là sư tử ngoạm!
Thanh Diệu Đế Quân thoáng nhìn người, có phần bất ngờ, song vẫn gật đầu:
“Thành giao. Lấy năm viên Dạ Minh Châu từ kho.”
Mẫu thân vui mừng nhảy cẫng, lập tức rời đi, chẳng ngoái lại nhìn ta lấy một lần.
-----------------------
Quả nhiên, việc chuyên môn phải giao cho người chuyên nghiệp.
Mẫu thân trăm năm không ấp nổi ta, vậy mà Thanh Diệu Đế Quân chỉ mất một tháng đã khiến ta phá vỏ.
Chỉ tiếc, thời điểm chẳng khéo.
Ngay lúc ấy, Diệu Âm Tiên Tử — muội muội của Thiên Đế — tìm đến Thanh Vân Cung cầu thân.
Nàng thầm thương Thanh Diệu Đế Quân hàng ngàn năm, một mảnh tâm tư sớm đã gửi nơi người.
Khi ta lạch bạch bò tới, Diệu Âm đang mềm giọng nài nỉ:
“Đế Quân, ta theo đuổi ngài lâu như vậy, ngài thuận ta đi! Tiền mừng cưới ta đã chi ra mấy bao, cũng phải để ta thu hồi chứ!”
Quần tiên trong điện cúi đầu nhịn cười. Thanh Diệu Đế Quân ngồi trên chủ vị, thần sắc vẫn như thường:
“Tiên Tử đùa rồi. Tại hạ một lòng hướng đạo, không vướng bận chuyện hôn sự.”
Diệu Âm đập mạnh bàn:
“Dẹp giọng điệu ấy đi! Ba ngàn năm trước ngài cũng dùng câu này để thoái thác ta! Đông Hải Long Nữ, Côn Lôn Huyền Nữ… ngài từ chối bao nhiêu tiên tử rồi? Hôm nay ngài phải cho ta một lời giải thích!”