Mẫu Thân Ta Là Rồng Vàng Trí Nhớ Kém

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thanh Diệu vừa định đáp, bỗng khẽ nhíu mày, ánh mắt hướng về cửa điện.

Ta vừa lăn qua ngưỡng cửa, khó nhọc bò vào, ngẩng đầu đã thấy quần tiên trong điện đồng loạt nhìn về phía mình.

“Đây là… rồng nhỏ?”

“Vạn năm chưa thấy rồng con, quên mất chúng trông thế nào rồi!”

Diệu Âm đứng thẳng dậy, nhíu mày nhìn ta.

Ta ngóc đầu, đối mắt nàng một giây, rồi bất giác hướng về phía Thanh Diệu Đế Quân, buột miệng kêu:

“Phụ thân!”

Diệu Âm sắc mặt lập tức méo mó, lùi hai bước, tay run rẩy chỉ vào ta:

“Ngươi… gọi ngài ấy là gì?”

Nụ cười trên môi Thanh Diệu cũng xuất hiện một khe nứt.

“Đế Quân, ngài sinh con sau lưng ta sao?”

“Không đúng! Ngài thành thân từ khi nào?”

“Khoan đã! Long tộc tam giới giờ chỉ còn Kim Ly, chẳng lẽ… đây là hậu duệ của nàng ta?”

Ta ngơ ngác chớp mắt, bụng sôi ì oạch. Đói quá, chư thần ơi!

-------------------------

Thanh Diệu Đế Quân rất nhanh đã trấn tĩnh:

“Đúng vậy. Trăm năm trước, Long Thần dẫn long tộc đại chiến ma tộc. Sau trận ấy, chỉ còn Kim Ly còn sống. Nàng trọng thương, trí nhớ lúc tỉnh lúc mê. Rồng con này chắc nàng đã mang thai từ trước đại chiến. Nếu để nàng nuôi tiếp, e sớm đã hóa thành trứng chết. Khi xưa, tiên giới vì trúng kế mà bị giam, khiến long tộc phải thề c.h.ế.t chiến đấu. Tiên giới nợ long tộc một ân tình.”

Nói đoạn, ngài nhấc ta lên, đặt trong lòng bàn tay. Ta liền ôm cánh tay ngài, cọ cọ một cách thân thiết.

Diệu Âm nhìn thấy, mắt đỏ hoe:

“Đáng yêu quá! Cho ta chơi với nó được không?”

Thanh Diệu không đáp, tay trái ôm lấy ta, tay phải rút khăn tiên từ tay áo.

Khăn tức thì phóng lớn, bọc lấy thân rồng nhỏ của ta. Ngài điểm nhẹ vào mi tâm ta:

“Hóa!”

Tứ chi ta duỗi thẳng, vảy rồng tan biến, sừng non cũng thu lại. Chớp mắt, ta đã hóa thành một đứa trẻ hình người, chỉ còn cái đuôi rồng ngắn cũn sau lưng.

Diệu Âm bật cười kinh thán:

“Ôi chao! Đáng yêu quá! Để tỷ tỷ thơm cái nào!”

Nàng đưa tay định ôm, song Thanh Diệu khéo léo né tránh.

Ta cúi đầu ngắm hai bàn tay nhỏ bé của mình, tò mò cắn thử một cái. Ừm… vị ngon thật!

Thanh Diệu khóe miệng khẽ giật, lập tức ôm ta chặt hơn:

“Không được!”

Diệu Âm nài nỉ:

“Chỉ một ngày thôi! Không, nửa ngày cũng được! Ta dùng ngàn năm tiên lực từ Dao Trì đổi lấy!”

“Tọa kỵ không phải thú cưng. Không cho mượn.”

Thanh Diệu lạnh giọng, nhưng cánh tay ôm ta càng siết chặt hơn.

Diệu Âm sững sờ, mắt hạnh tròn xoe:

“Tọa kỵ? Ngài nói đứa nhỏ này là… tọa kỵ của ngài? Nó cưỡi ngài còn tạm được! Ngài nỡ lòng nào lấy con của Kim Ly làm tọa kỵ hả?”

Thanh Diệu thoáng lúng túng:

“Kim Ly đã bán nó cho ta, lấy năm viên Dạ Minh Châu.”

Bong bóng hồng phấn trong mắt Diệu Âm tức khắc vỡ tan, tựa hồ lần đầu nhìn rõ vị Đế Quân vốn cao lãnh này.

Ta cựa quậy trong lòng Thanh Diệu, bụng đói cồn cào. Sao chẳng ai cho ta ăn? Theo bản năng, ta túm lấy ngón tay ngài, nhét vào miệng mút mút.

“Hít!”

Ngài khẽ hít vào, định rút tay lại, nhưng ta cắn chặt, ngẩng đầu nhìn lên, mắt ngân ngấn nước.

Diệu Âm ghé lại, tò mò hỏi:

“Nó đói rồi phải không? Đế Quân, mau cho nó ăn! À… rồng con có b.ú sữa không nhỉ? Mà hình như ngài không có…”

Thanh Diệu im lặng, từ tay áo lấy ra một nhúm tiên thảo, đưa tới miệng ta:

“Ăn không?”

Ta cắn thử một miếng. Chỉ một khắc sau:

“Ọe!”

Đắng ngắt, chát chúa, đâu có ngon bằng ngón tay phụ thân!

Thanh Diệu nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-ta-la-rong-vang-tri-nho-kem/chuong-3.html.]

“Không hợp khẩu vị sao?”

Ngài đổi sang loại tiên thảo khác: “Còn cái này thì sao?”

Ta lại quay mặt đi. Ngài lẩm bẩm:

“Lạ thật. Tiểu nhi của Thiên Đế lớn lên đều nhờ món này kia mà…”

Thị vệ Thập Cửu không nhịn nổi, khẽ nhắc:

“Đế Quân, tiểu nhi Thiên Đế và rồng con này… không cùng loài ạ.”

Điện lớn nhất thời lặng như tờ. Thanh Diệu cúi nhìn ta, thoáng lộ vẻ bối rối.

Ngài do dự giây lát, bỗng cắt đầu ngón tay, để một giọt huyết tinh nhỏ xuống, đưa đến bên miệng ta:

“Uống đi.”

Ta ngừng khóc, đưa mũi ngửi. Thơm quá, thơm ngon như mật đào!

Diệu Âm trợn mắt kinh hãi:

“Ngài dùng huyết tinh nuôi nó sao?”

Thanh Diệu không đáp, chỉ yên lặng nhìn ta ăn, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười.

--------------------------

Ta ở Thanh Vân Cung sống năm mươi năm, gà bay chó sủa không ngớt.

Những ngày đầu hóa hình, lấy khăn tiên của Thanh Diệu làm y phục. Khăn quấn quanh người ta như áo dài mà vẫn rộng thùng thình, khiến ta chạy nhảy thì vấp, đứng yên thì ngã.

Tính ta hiếu động, thích chạy chân trần khắp nơi, vạt áo lúc nào cũng lấm lem.

Ngài nhìn mãi chịu không nổi, thức suốt ba đêm, tự tay may cho ta một bộ y phục. Đến lúc gọi ta tới, giọng ngài mang chút chột dạ.

Ta mở áo ra, thấy một chiếc áo ngắn chừng nửa gang, tay áo một bên dài, một bên ngắn, trước n.g.ự.c thêu một hình thù mà nhìn kỹ… chẳng khác gì con sâu lông.

Vành tai Thanh Diệu ửng đỏ, cố giữ bình tĩnh:

“Lần đầu ta làm, mặc tạm đi.”

Ta khoác bộ áo ấy chạy ra vườn chơi, lập tức bị tiên hạc tưởng lầm là bù nhìn, suýt chút nữa làm tổ trên đầu ta.

Thời gian trôi, y phục ngài may càng lúc càng nhiều, càng thêm sáng tạo: áo không tay, quần một ống, áo choàng trước sau hở toang hoác.

Đến một ngày, ta mặc bộ y phục mới ngài vừa may, lon ton xuống Thiên Hà bắt cá. Vừa bước vào nước, áo đã bị sóng cuốn trôi mất.

Diệu Âm vô tình đi ngang, trông thấy ta hiện nguyên hình, vội thi pháp kéo cả ta lẫn áo lên bờ.

Nàng nhìn kỹ y phục, thoáng ngẩn người, rồi cười phá lên:

“Đường kim mũi chỉ này chắc chắn do Thanh Diệu làm rồi! Vải rách thế này, lấy làm giẻ lau còn thua nha!”

Ta nhảy lên giật lại áo:

“Không được nói xấu phụ thân!”

Diệu Âm khẽ tránh, ôm ta trong lòng, bế về cung.

Trên đường, nàng chợt hỏi, giọng lưỡng lự:

“Nhóc con, phụ thân ngươi đối đãi với ngươi ra sao? Hay theo tỷ tỷ đi, ta sẽ chăm ngươi tốt hơn!”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Ta lắc đầu quầy quậy:

“Phụ thân tốt nhất! Ngài kể chuyện, dạy pháp thuật, ôm ta ngủ, còn hái quả cho ta ăn nữa!”

Diệu Âm còn định dụ dỗ thêm, song đã về tới Thanh Vân Cung.

Thanh Diệu cảm ứng được khí tức ta, liền đứng sẵn ngoài điện chờ.

Diệu Âm xoa tay, tiến lại gần:

“Đế Quân, chúng ta thương lượng chút được không? Rồng con này còn vài trăm năm nữa mới trưởng thành, hiện giờ chẳng làm nổi tọa kỵ cho ngài. Hay ngài nhường nó cho ta đi?”

Thanh Diệu sắc mặt lạnh hẳn:

“Không nhường.”

Diệu Âm cố nài:

“Ngài cần tọa kỵ, nhưng đứa nhỏ này hóa hình còn chưa ổn, động tí là lòi đuôi rồng. Chỗ ta thiếu người hái trái cây, ngài chia cho ta đi!”

Ta sợ Thanh Diệu cho ta đi, liền ngã nhào, ôm chặt lấy chân ngài:

“Ta chỉ muốn phụ thân, chẳng đi đâu cả!”

Thanh Diệu thuận tay bế ta lên, khóe môi cong khẽ:

“Như nàng nghe đấy.”

Diệu Âm bĩu môi, đành miễn cưỡng rời đi.

Năm mươi năm sau, nàng từ ý định gả cho Thanh Diệu lại chuyển sang nhất quyết “trộm” ta về.

Cứ cách vài ngày, nàng lại tìm cớ ghé Thanh Vân Cung thăm ta.

Thanh Diệu vì thế phải đề phòng nàng từng chút một, khiến quan hệ hai người dần dần rạn nứt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận