Mẫu Thân Ta Là Rồng Vàng Trí Nhớ Kém

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một hôm, nhân lúc Thanh Diệu lên thiên đình nghị sự, Diệu Âm lén trèo tường vào hậu hoa viên. Một tay nàng vẫy gọi, tay kia cầm hộp thủy tinh lấp lánh, ra hiệu cho ta.

Mắt ta sáng lên, nhìn quanh không thấy ai, liền chạy tới sát chân tường.

Nàng suỵt một tiếng, lén đưa hộp xuống:

“Nếm thử đi, đây là Tinh Huy Quả từ vườn của Tử Vi Đại Đế, ngàn năm mới kết một lần đó!”

Ta nuốt nước miếng, nhưng nhớ lời phụ thân, liền do dự:

“Phụ thân dặn không được ăn đồ người lạ đưa.”

Diệu Âm trừng mắt, làm bộ uất ức:

“Ta là người lạ sao? Lần trước ai may cho ngươi mười bộ y phục? Ai dẫn ngươi xuống phàm giới ăn kẹo hồ lô?”

Lời nàng vừa dứt thì bị một tiếng hừ lạnh cắt ngang:

“Diệu Âm Tiên Tử thật có nhã hứng. Bỏ cửa chính không đi, lại học đạo tặc leo tường.”

Ta và Diệu Âm đồng loạt cứng người, ngoảnh lại.

Thanh Diệu chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng, sắc mặt băng lãnh.

“Đế Quân nghị sự nhanh thật,” Diệu Âm cười gượng, nhảy xuống tường, phủi tay như thể chưa có chuyện gì. “Ta tiện đường, mang chút đồ ăn vặt cho Tiểu Điểm.”

Thanh Diệu liếc nhìn hộp quả:

“Tử Vi Đại Đế hôm qua còn khóc với Thiên Đế, bảo vườn quả bị trộm. Hóa ra là thế.”

Diệu Âm mặt không đổi sắc:

“Ta mua mà! Đừng oan uổng ta!”

Thanh Diệu nhướng mày:

“Ồ?”

Diệu Âm thoáng chột dạ, lặng lẽ chuồn về cửa.

Trước khi đi, nàng còn nháy mắt với ta, mấp máy môi: “Lần sau lại đến.”

Thanh Diệu quay sang nhìn ta. Ta vội dâng hộp quả lên:

“Phụ thân, con chưa ăn miếng nào, đợi ngài về ăn cùng!”

Ngài sắc mặt dịu đi, đưa tay xoa đầu ta:

“Thôi, Tiểu Điểm ăn đi.”

Ta mừng rỡ, cái đuôi rồng không giấu nổi, lòi ra luôn.

Thanh Diệu im lặng.

Vài ngày sau, khi ta đi ngang cổng cung, thấy Thập Cửu đang cắm một tấm bảng gỗ. Trên bảng viết rõ ràng: “Diệu Âm và chó không được vào!”

Ta ngơ ngác nhìn, Thập Cửu vừa lau mồ hôi vừa nói:

“Đế Quân tự tay viết đó, dặn nếu Diệu Âm lại đến thì chỉ vào cái này cho nàng ấy xem.”

Chiều hôm ấy, Diệu Âm quả nhiên mò tới.

Vừa thấy bảng, nàng sững người, rồi giận dữ nhảy dựng lên:

“Thanh Diệu! Ra đây cho ta! Sao dám đem ta so với con ch.ó ngốc ấy?”

Giọng Thanh Diệu lạnh lùng từ trong điện vọng ra:

“Bởi vì cả hai đều thích xâm nhập nơi ở của người khác.”

Diệu Âm giận dữ đá bảng, tức tối bỏ đi.

Từ đó, quan hệ hai người vốn chỉ trêu chọc, nay hễ gặp liền thành cắn xé.

Gần đây, thiên đình lúc nào cũng râm ran chuyện buôn dưa lê xoay quanh Thanh Diệu và Diệu Âm, luôn chiếm sóng.

Đế Quân vốn thanh cao ít lời, nay cứ gặp Diệu Âm là buông lời châm chọc.

Tiên tử Dao Trì, vốn tao nhã dịu dàng, cứ trông thấy Thanh Diệu là trừng mắt trợn mày.

Ta đang bắt bướm trong vườn, chợt nghe mấy tiên nga bàn tán:

“Có nghe gì không? Hôm qua Thanh Diệu với Diệu Âm lại cãi nhau ở vườn đào Bồng Lai đó!”

“Cãi không lại, Diệu Âm suýt ném cả quả đào vào Đế Quân, bị ngài ấy định thân tại chỗ!”

“Đỉnh nhất là câu của Đế Quân: ‘Vạn năm tu hành, chỉ luyện được tính đanh đá thế này.’”

“Diệu Âm đáp lại: ‘Còn hơn kẻ sống vài vạn năm mà lạnh như tảng băng!’”

Bạch Vũ Tiên Quân, vì muốn hòa hoãn thiên giới, rốt cuộc đành ép cả hai người xuống phàm trần độ kiếp.

Ta nhìn vào Thế Duyên Kính, lén quan sát cuộc sống phàm trần của họ nửa tháng, liền cảm thấy không ổn.

Cớ sao Thanh Diệu lại thành đệ tử của Diệu Âm?

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-ta-la-rong-vang-tri-nho-kem/chuong-4.html.]

Ta chỉ vào kính, hỏi Bạch Vũ đang ngồi viết thoại bản:

“Sao phụ thân cứ thấy Diệu Âm tỷ tỷ là đỏ mặt, nói năng cũng ấp úng vậy?”

Bạch Vũ liếc qua Thế Duyên Kính, rồi vỗ đùi cái “đét”:

“Hỏng bét! Sao hai oan gia này lại đụng nhau? Ta chẳng phải đã để họ độ kiếp riêng rẽ rồi sao? Sao lại thành sư đồ thế này? Loạn rồi, loạn hết rồi!”

------------------------------

Ta suýt nuốt luôn vỏ dưa.

Bạch Vũ lục trong góc bàn, lôi ra một cuốn sổ xanh, bìa đề 《Sư Tôn Ở Trên, Ta Ở Dưới》, lật vài trang, sắc mặt lập tức tái mét, rồi ngã ngồi phịch xuống ghế:

“Toang rồi! Họ nhập cùng một kiếp!”

“Phụ thân sẽ ra sao?”

Bạch Vũ thở dài thườn thượt:

“Theo thoại bản, Thanh Diệu vì có tư tình với sư tôn, sẽ bị ép tự hủy tiên cốt, thành phế nhân. Diệu Âm thì bị giam nơi cấm địa suốt trăm năm.”

Ta hoảng quá, làm rơi cả miếng dưa:

“Làm sao bây giờ?”

Bạch Vũ bật dậy, chân tay luống cuống thu dọn:

“Sao trăng gì nữa? Chuồn thôi!”

Thập Cửu bất ngờ xuất hiện, giữ chặt Bạch Vũ lại:

“Tiên Quân, mau nghĩ cách cứu Đế Quân, kẻo…”

Bạch Vũ giãy giụa, mặt khổ sở như trái khổ qua:

“Ngươi tưởng ta không muốn cứu sao? Nhưng đã nhập thế thì mọi sự do thiên đạo quản hết. Tốt xấu đều tùy họ tự chọn. Thoại bản chỉ là một kết cục, mà có khi còn chưa phải thê thảm nhất.”

“Thê thảm hơn là sao?” Ta run run hỏi.

Bạch Vũ ấp úng:

“Hồn phi phách tán… hoặc Thanh Diệu c.h.ế.t tâm, bị Ma Chủ chiếm thân, trở thành tân Ma Chủ. Khi đó, thiên giới buộc phải vây công.”

Ta òa khóc. Bạch Vũ càng thêm rối bời:

“Cũng không hẳn hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ là…”

“Chỉ là sao?” Ta kéo tay áo ngài ấy.

“Trừ phi có người tự nguyện nhập thế, đổi mệnh số cho họ. Nhưng người đó phải có tu vi dưới hai trăm năm, lại phải có nhân quả sâu dày với người đang độ kiếp.”

Ngài nói, ánh mắt bất giác dừng trên ta.

Thập Cửu cũng nhìn ta chằm chằm. Ta mới phá vỏ được trăm năm, chẳng phải vừa khít hay sao?

“Ta có được không?”

Bạch Vũ mặt tái mét, kêu lên:

“Không được! Tiểu tổ tông ơi, ngươi mà có mệnh hệ gì, Đế Quân lột da ta mất!”

Ta vỗ n.g.ự.c tự tin:

“Phụ thân từng dạy ta pháp thuật. Diệu Âm tỷ tỷ cũng hay kể chuyện phàm thế cho ta nghe. Ta làm được mà!”

“Đây không phải trò trẻ con! Nhảy xuống Luân Hồi Đài là tu vi tan thành mây khói. Nếu không tìm được họ, hoặc bị cuốn vào đạo kiếp, thì sao?”

“Ta không muốn phụ thân hồn phi phách tán!”

Bạch Vũ bị ta quát, thoáng ngẩn người.

Thập Cửu cũng im lặng, ánh mắt phức tạp.

Thấy hai người không chịu đồng ý, ta liền lăn ra đất, gào ăn vạ:

“Ta phải đi! Không cho ta đi, ta méc phụ thân rằng ngài viết thoại bản về ngài với Thiên Đế!”

“Tiểu tổ tông! Đừng có nói bậy!”

Bạch Vũ cuống quýt bịt miệng ta.

Ta lăn tránh, tiếp tục gào lớn:

“Ta còn méc Diệu Âm tỷ tỷ rằng ngài giấu thoại bản viết về tỷ ấy!”

Bạch Vũ sững sờ:

“Thoại bản gì? Ngươi… biết rồi sao?”

Mặt ngài ấy lúc đỏ lúc trắng, không dám nhìn Thập Cửu.

Ta cười đắc ý.

Bởi lần trước chơi trong này, ta đã phát hiện dưới gầm giường của ngài có một rương đầy thoại bản, toàn mấy quyển như 《Sư Tôn Bá Đạo Yêu Ta Cuồng Si》, 《Tiên Quân Sủng Ta Tận Xương》, bìa vẽ mỹ nhân giống y hệt Diệu Âm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận