Mẫu Thân Ta Là Rồng Vàng Trí Nhớ Kém
Chương 1
Từ thuở lọt lòng, ta đã mang trong mình những ký ức khó phai. Nói đúng ra, là từ khi còn nằm trong vỏ trứng, ý thức của ta đã sớm manh nha hình thành.
Khi ấy, giữa bóng tối mịt mùng trong lòng trứng, ta từng nghe văng vẳng thanh âm của một nữ tử, giọng dịu dàng mà vẫn xen lẫn vài phần bỡ ngỡ, hân hoan:
“Ủa? Trứng này từ đâu mà ra vậy?”
Rồi vang lên tiếng lục lọi lạch cạch, tiếp theo là tiếng nàng lẩm bẩm một mình:
“Vừa hay, đem làm một mâm trứng chiên cơm cũng tốt!”
Trứng chiên cơm? Là món gì mà nghe lạ lùng thế?
Ta còn đang mờ mịt, thì bỗng nghe tiếng dầu sôi xèo xèo, nhiệt khí hầm hập khiến m.ô.n.g ta nóng rát tựa bị thiêu đốt.
Ngoài vỏ trứng, nữ tử kia vừa làm vừa ngân nga một khúc ca quê, điệu hát lệch tông, chói tai không kể xiết.
Đúng lúc ta tưởng mình sắp rơi tự do vào chảo dầu, nàng bất chợt kêu lên thất thanh:
“Ôi chao!”
Liền sau đó, một đôi tay vội vàng đỡ lấy ta.
“Hóa ra là trứng của ta! May quá, may quá! Suýt nữa chiên nhầm đứa con nhỏ của mình!”
Mãi đến khi ấy, ta mới hay nàng chính là mẫu thân ta — Kim Ly, một con rồng vàng vừa tham ăn, vừa đãng trí.
Mỗi khi nhớ ra sự tồn tại của ta, người bèn lén trộm cỏ phượng hoàng lót dưới vỏ, cần mẫn ấp ta nửa ngày.
Song chỉ cần chợp mắt một chút, đến lúc tỉnh dậy, người liền quên sạch mình đang làm gì, cứ tưởng ta là chiến lợi phẩm săn được đâu đó.
Có lần, ta suýt thành trứng nướng. Người vừa ném ta vào đống lửa, lại chợt như sực nhớ ra điều gì, vội vã lôi ta ra, giơ lên soi dưới ánh dương:
“Ồ, trứng này sao có long khí? À, đúng rồi, ta đang ấp trứng mà!”
Một lần khác, còn nguy hơn. Người bọc ta trong bột mì, chuẩn bị đem chiên giòn.
Dầu đã sôi sùng sục, tay người bỗng khựng lại, lẩm bẩm:
“Khoan đã… hình như ta có một đứa con thì phải?”
Rồi người lại lôi ta ra khỏi đống bột, nhẹ nhàng phủi bụi, đau lòng thổi lớp bột bám trên vỏ:
“Bảo bối à, con phải thông cảm, trí nhớ của nương không được tốt!”
Mẫu thân thường vừa xoa đầu ta, chân trước thở dài thườn thượt, chân sau đã quay lưng bỏ đi, để quên ta trong hang núi, tung cánh bay khắp chốn tiêu dao.
Đến khi người kịp nhận ra điều chẳng ổn, thì ta đã nằm trong vỏ trứng đủ trăm năm, vượt xa thời gian ấp nở thông thường của long tộc.
“Bảo bối, con có phải mắc bệnh gì không?”
Người gõ nhẹ lên vỏ ta, lo lắng hỏi, rồi cẩn thận bọc ta vào lớp vải mềm, ôm trong lòng, cưỡi mây đạp gió đến y quán của Xà Đại Phu trên ngọn núi gần đó.
Xà Đại Phu là danh y duy nhất trong vòng trăm dặm, tuy chuyên chữa bệnh cho rắn, song cũng khá thông thạo các chứng bệnh liên quan đến… trứng.
Vừa thấy ta được đặt lên bàn, ông ta chau mày hỏi:
“Kim Ly đại nhân, đây là…?”
Hiếm hoi lắm, mẫu thân ta mới nhớ rõ thân phận ta:
“Là con của ta! Trăm năm chưa nở, ngài xem giúp thử coi sao!”
Xà Đại Phu thò lưỡi rắn lạnh băng l.i.ế.m vỏ ta mấy lượt, rồi lấy một pháp khí tròn đặt lên nghe ngóng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu:
“Rắn nhỏ thường hai mươi năm là nở. Trứng này đã trăm năm vẫn bất động, e rằng… là trứng chế t, vô dụng rồi.”
Vô dụng là sao? Ta cựa quậy trong vỏ, rồi trở mình ngủ tiếp.
Mẫu thân nghe xong, sắc mặt sụ xuống, bật khóc thảm thiết:
“Thật… không cứu được sao?”
Xà Đại Phu thở dài:
“Xin chia buồn. Nên xử lý sớm, trứng c.h.ế.t để lâu át sinh mùi hôi thối.”
Mẫu thân rút khăn lau nước mắt, cẩn thận bọc ta lại, ôm chặt vào lòng:
“Đa tạ đại phu. Ta… ta sẽ nghĩ cách khác.”
Người bế ta ra ngoài, bước chân vội vã, khiến ta trong trứng cũng bị lắc lư choáng váng. Dẫu bình thường người lơ đãng, ta vẫn cảm nhận rõ nỗi buồn sâu sắc đang dâng đầy trong lòng mẫu thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-than-ta-la-rong-vang-tri-nho-kem/chuong-1.html.]
“Đều tại nương không tốt…”
Người khẽ vuốt vỏ trứng, lẩm bẩm:
“Giá mà ta sớm đưa con đi khám đại phu, giá mà ta nhớ ấp con siêng năng hơn…”
Mẫu thân vì quá đau lòng, bay mải về phía trước, chẳng hề trông thấy có người đang đi đối diện.
Chỉ nghe “rầm” một tiếng, người đ.â.m sầm vào Hồ Đế vừa từ buổi thiên yến trở về.
Hồ Đế lảo đảo lùi hai bước, còn mẫu thân thì ngã ngửa ra đất, m.ô.n.g đập mạnh xuống, tiện tay ném ta lăn lóc vào bụi cỏ ven đường.
Hồ Đế nhướng mày, nhìn người đang ngồi bệt dưới đất:
“Kim Ly? Ngươi vội vã đi đâu thế?”
Mẫu thân ngẩng đầu nhìn thấy Hồ Đế, mắt liền sáng rực, bao nỗi sầu biến mất tựa khói mây:
“Hồ Đế đại nhân! Khéo gặp quá! Gần đây ta học được chút thuật bói toán, hay để ta gieo cho ngài một quẻ? Không chuẩn không lấy tiền đâu! Hay là… đến phủ ngài xem quẻ nhé? À, ngài đã dùng cơm chưa? Ta còn chưa ăn đó!”
Hồ Đế ngẩn người.
Thế là mẫu thân ta lại quên bẵng ta, hí hửng kéo Hồ Đế đi mất.
Còn ta, tội nghiệp bị kẹt sâu trong bụi cỏ, chẳng thể nhúc nhích.
Ngày tháng trong bụi cỏ chẳng hề dễ chịu.
Ngày đầu tiên, một con gà mái tinh phát hiện ra ta, tưởng ta là quả trứng gà khổng lồ, cố sức ấp ta suốt ba ngày ba đêm, sau rốt thất vọng kêu quang quác bỏ đi.
Ngày thứ tư, một bầy nhóc gấu đen tinh chơi đùa gần đó, thấy ta liền lôi ra làm bóng đá, đá qua đá lại, khiến đầu ta choáng váng, óc nhão như cháo.
Một nhóc gấu tinh còn nói:
“Trứng này cứng ghê, chắc là đá rồi! Mà sao hình như hơi thối, như từ hố xí chui ra á?”
Cuối cùng, chúng cũng chán, ném ta trở lại bụi cỏ.
Ta nằm im suốt một tháng, gió thổi, nắng phơi, mưa dầm sương thấm.
Vỏ trứng ta phủ đầy bụi đất, lại còn giăng mạng nhện chi chít.
Trong khi đó, mẫu thân mê muội của ta vẫn đang an nhàn nơi cung điện Hồ Đế, vừa nhâm nhi đào tiên, vừa xem tướng tay, quên bẵng việc đưa ta đi khám bệnh.
Mãi tới một sáng nọ, Hồ Đế chợt thuận miệng hỏi:
“À, Kim Ly, quả trứng ngươi ôm hôm trước đâu rồi?”
Mẫu thân đang nhét nho vào miệng, bỗng khựng lại, mắt tròn xoe:
“Trứng? Trứng nào?”
Rồi người vụt bật dậy:
“Trời ơi, đứa nhỏ của ta!”
Người hối hả bay về bụi cỏ gần y quán Xà Đại Phu.
Lúc ấy, ta đang cố đội vỏ trứng nhô lên khỏi cỏ, hy vọng ai đó để ý đến mình.
Khi người lật cỏ ra, trông thấy ta đang lắc lư, người nghiêng đầu, ngạc nhiên thốt lên:
“Ủa? Trứng này biết… đánh rắm?”
Ta… lặng thinh.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Thế nhưng ngay sau đó, mắt người trợn tròn, mừng rỡ lôi ta ra khỏi bụi cỏ:
“Còn sống? Đứa nhỏ của ta còn sống?”
Người vui sướng đến nỗi khóe miệng suýt nứt tới mang tai.
“Về nhà, về nhà! Nương tiếp tục ấp con!”
Đáng tiếc, cảnh vui chẳng kéo dài được bao lâu.
Đến sáng ngày thứ ba, mẫu thân Kim Ly tỉnh giấc, trông ta nằm dưới đất hồi lâu, bỗng vỗ trán la lên:
“A! Hôm nay ta hẹn Khổng Tước Tinh đi xem hí kịch mà!”
Dứt lời, người kẹp ta dưới nách, cưỡi mây đạp gió bay ra khỏi nhà.