Ta nghi ngờ nhầm, thậm chí chút ớn lạnh.
Một trong ấn tượng của luôn lạnh lùng cao ngạo, giờ đối với khác hẳn.
Nếu tin đời quỷ thần, thật nghĩ Giải Hoài Nguyên đoạt xác .
Ta lắc đầu, trong lòng vẫn nhớ buổi xem mắt với Cố công tử, liền lén lút dịch cửa.
Đợi khi xa, nhân lúc Giải Hoài Nguyên còn Thư Ngôn và A Bảo quấn lấy, chen lời:
“Ta còn việc ngoài, đây.”
“Lý Nhược Chiêu!”
Giải Hoài Nguyên vẫn gọi .
Ta đầu.
Hắn tháo áo giáp:
“Để tiễn nàng nhé?”
Ta lắc đầu.
Hắn mấp máy môi, dường như còn gì đó.
Ta chẳng để kịp , chạy thật xa.
14
Cố công tử đặt chỗ trong một tửu lâu.
Tửu lâu quá mức sang trọng, kẻ đều cẩm y ngọc đới, phô vẻ quyền quý bức .
Bộ la lụa hồng nhạt mới may của thoắt chốc trở thành món gì đó rẻ tiền, xỉn màu.
Ta rụt rè xuống ghế, chợt nhớ tới tới Giải gia, liền nhét bàn chân sâu trong tà váy.
tà váy quá ngắn, nhích một chút, giày thò .
Ta lúng túng đến lưng vã mồ hôi, thì bất chợt gọi:
“Cô nương.”
Ta sững .
Trong khoảnh khắc , cảm giác tim như ngừng đập.
Ta thậm chí còn giữ nguyên tư thế cúi đầu bàn, vài giây mới chậm chạp phản ứng, ngẩng đầu lên.
Khoảnh khắc ngẩng , âm thanh ồn ã xung quanh như tan biến, nín thở.
Cố Tam — mặt .
Khoác một trường bào xanh lam.
Y phục của hẳn là hoa lệ, thậm chí thể , tinh tế một cách vặn với .
Thế nhưng, hôm nay gặp — rõ ràng là Cố Tam!
“Tại hạ Cố Vệ Đình, bái kiến Lý cô nương.”
Hắn mang theo xin :
“Thứ cho báo với nàng. Giải gia sa sút, Cố gia vì tự bảo nên chỉ thể im lặng. Ta đành ẩn tên, sống ở gian nhà sát bên, giúp chút gì thì giúp. Chỉ tiếc, tài hèn học cạn, chẳng giúp bao nhiêu, thật xin .”
Ta khẽ lắc đầu.
Đã hiểu chuyện.
Cố Vệ Đình, e là bất chấp gia tộc ngăn cản, một quyết định tới giúp Giải phu nhân và .
…
, tại để bà mối là đến để xem mắt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-nhuoc-chieu/8.html.]
Chẳng lẽ… đây cũng là một kiểu “giúp” ?
Ta đỏ mặt cúi gằm đầu.
Cố Vệ Đình dường như đoán nghĩ gì, liền hạ giọng :
“Ta ngờ rằng, khi giúp … dần dần sinh lòng tư tình. Ta lẽ nên hết với nàng , nhưng sợ rằng, chờ khi sắp xếp đó, nàng sẽ ai đó từ trời rơi xuống đoạt mất.”
“Lý cô nương, thứ cho Cố mỗ nóng vội và đường đột… cũng xin nàng, hãy lòng .”
Tim , như câu thúc cho đập nhanh, nhanh hơn, nhanh đến mức hỗn loạn.
Hắn hề ép hỏi, chỉ bày tỏ tấm lòng, gọi tiểu nhị, thanh toán bữa ăn, cáo từ rời .
Ta chỉ cảm thấy — chuyện xảy hôm nay, thật sự cần thời gian để thở, để thấm, để hiểu.
15
Sau buổi xem mặt xong, ghé quán công, tạm ứng ít bạc, chợ mua vài món đồ gia dụng.
Đến khi về nhà, chân dẫm sâu nông tuyết, lòng vẫn lâng lâng mơ hồ.
Ta mặt đỏ tai hồng giữa sân, nghĩ đến lời Cố Vệ Đình , thấp thỏm tự hỏi — *lúc ở trong phòng ? Đêm nay sẽ về lúc nào?*
Ta hít sâu một , lấy hết dũng khí về chính phòng — giấy cửa sổ tối om, trong phòng ai.
Nhịp tim chậm , là nhẹ nhõm, là hụt hẫng.
lúc , cửa phòng góc mở .
“Lý Nhược Chiêu, nàng về ?” – Giải Hoài Nguyên tựa khung cửa, tay cầm chân đèn.
Ta theo bản năng đáp:
“Ừm, về .”
Vừa đáp xong, mới chợt thấy đúng — khoan, còn ở đây?
Giải Hoài Nguyên tự nhiên đón lấy rổ rau trong tay :
“Ăn cơm thôi, nàng ở nhà, hai đứa nhỏ chẳng chịu ăn gì.”
Ta ngay bậc cửa, im nhúc nhích.
Ta vốn vụng về, chẳng giỏi uyển chuyển từ chối, chỉ đành thẳng thắn:
“Giải Hoài Nguyên, là . Trạch viện của Giải gia thu, nên về đó mà ở. Trời sắp tối , với cô nam quả nữ chung một mái nhà, thiên hạ sẽ xì xào.”
Hắn cần danh tiếng, nhưng vẫn cần.
Giải Hoài Nguyên khẽ nhướng mí:
“Không còn cách nào, giờ ở đây, ai dám nàng?”
Thì con hề đổi, tự phụ và lạnh lùng vẫn khắc tận xương.
Chỉ là nay kéo về phe , nên còn cái lạnh cắt đến rát da rát thịt.
— từng hỏi doanh trại của , “thuộc binh” cho .
Ta khẽ thở dài, rút cây mộc trâm duy nhất đáng tiền, đổi sang dây buộc tóc vải xanh, cất bước ngoài.
“Nàng ?”
“Xưởng thêu việc gấp. Huynh lo cơm cho Thư Ngôn và A Bảo, cũng yên tâm, bữa tối ăn luôn bên đó.”
“Lý Nhược Chiêu.” – Giải Hoài Nguyên bật dậy.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta giả vờ thấy, bước nhanh hơn, chẳng ngờ nhanh hơn nữa, vài bước chặn ngay cửa.
Hắn cúi xuống, giọng khẩn thiết:
“Ta lặn lội ba ngày tuyết gió, ngủ nghỉ mà về. Ngày mai yết kiến Thánh thượng, phúc họa . Nay Giải gia tan tác, mẫu mất , hy vọng duy nhất để Giải gia chấn hưng là . Ta khó chịu lắm. Trong kinh thành to lớn , duy nhất thể chuyện… chỉ nàng thôi.
Cùng ăn một bữa cơm , nhiều chuyện với nàng.