LÝ NHƯỢC CHIÊU

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta khựng .

 

Biên ải.

 

Giải gia.

 

Cha của A Bảo và Thư Ngôn đày biên ải!

 

Ta vội vã chắp tay với ông chủ cửa hàng thịt, lập tức xoay chạy về.

 

Quả nhiên, trong nhà ba già trẻ cũng chuyện , Thư Ngôn nắm tay A Bảo, thụp bên bậc cửa, ngóng chờ trở về.

 

Thấy , cuối cùng bọn trẻ òa :

 

“A tỷ, bây giờ!”

 

Ta vội ôm chầm lấy chúng, luống cuống dỗ dành.

 

Ngẩng đầu, thấy nhị tẩu.

 

Thì là nàng cho bọn trẻ .

 

Nàng thấy , vội vàng kéo chặt áo choàng, đến gần, nắm tay :

 

“Ta nhờ dò tin, biên ải đại bại, tàn binh và thương binh đều đang chuyển về Ký Châu. Nếu ở Ký Châu vẫn tìm thấy nghĩa là chết.”

 

Tay nàng run rẩy, “Ta… phụ tìm cho một mối hôn sự mới, thể đến tìm . Chúng là phu thê một đời, thể tìm .”

 

Ta hiểu nàng gì.

nàng nghẹn , thể thốt .

 

Nhị tẩu nấc lên:

 

“Ta chia một nửa đồ cưới, để cho các . Cảm ơn , chăm sóc các con . Lấy bạc , các ăn Tết cho tử tế.”

 

tiền , lo cho Giải phu nhân một căn nhà, tìm vài gia nhân đáng tin, cũng tạm coi như chỗ nương .

 

Vốn định mùa đông sẽ rời .

 

 

Giải phu nhân lúc tỉnh lúc mê.

 

Bà vẫn lo cho Giải gia, mà nay sống c.h.ế.t còn rõ.

 

Ta cắn chặt răng, đôi khi thực sự ghét trái tim mềm yếu của chính .

 

vô dụng thôi — việc gì trong lòng thấy , chẳng khác nào cỏ dại mọc tràn xương sườn, khiến khó chịu vô cùng.

 

Ta chau mày, dứt khoát:

 

“Ta một chuyến đến Ký Châu, đưa Nhị công tử Giải gia về.”

 

08

 

Ngày rời , gió tuyết trắng trời.

 

Ta nhờ Nhị tẩu tìm vài đáng tin cậy trông nom Giải phu nhân.

 

Rồi giục ngựa ngừng, thẳng hướng Ký Châu mà tới.

 

Lần đến kinh thành , lòng đầy hân hoan.

 

Nay theo lối cũ mà rời , chỉ thấy bụng nặng trĩu tạp niệm.

 

Càng đến gần Ký Châu, đào binh đường càng nhiều.

 

Ta cải trang thành nam tử, khàn giọng hỏi từng qua :

“Có thấy nhị lang Giải gia ?”

 

Đến ngày thứ ba, rốt cuộc ngẩng đầu:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Giải? Ta nhớ trong đám thương binh một họ Giải!”

 

Hắn đại khái chỉ phương hướng, lập tức phóng ngựa đến.

 

Đó là một thôn nhỏ, giờ tan hoang, ven đường dựng đầy túp lều tranh tạm bợ, mùi m.á.u tanh hòa lẫn mùi thối rữa xộc thẳng mũi.

 

Lòng hỗn loạn, lo với Giải nhị lang chỉ gặp một , chẳng nhớ rõ dung mạo, bèn càng cẩn thận dò xét từng gương mặt thương binh.

 

Càng , càng run sợ, càng lạnh sống lưng.

 

Những mảnh thể rời rạc, những đoạn ruột gan phơi ngoài… khiến choáng váng đến trời đất đảo lộn.

 

Trong cơn mụ mị, ai đó mạnh tay đẩy sang bên.

 

Xoay nửa vòng, trừng trừng thấy — một khoảnh mộ đơn độc.

 

—— Mộ phần “Giải thị nhị lang Giải Hoài Văn”, bi tế khắc.

 

Ta chữ khắc nguệch ngoạc tấm gỗ thô, chỉ cảm thấy màng nhĩ ầm ầm như m.á.u dội.

 

Ba ngày hứng gió lạnh, ba đêm chịu tuyết rơi, thứ chờ đợi … là một chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-nhuoc-chieu/5.html.]

 

Nỗi bi thương ập tới, ngất lịm.

 

Khi mở mắt, trời tối đen.

 

Ta đang bên một đống lửa.

 

Một binh sĩ trẻ tuổi lưng về phía , mặt rõ hình dạng.

 

Tim khẽ động, vội sờ quần áo — may mà động chạm.

 

Lúc mới thở phào.

 

“Đa tạ tiểu cứu mạng.”

 

“Ngươi phát sốt .”

Giọng trầm, nén thấp.

 

Nghe chút quen, nhưng cũng thể do sốt đến mê man.

 

Ta gượng dậy:

 

“Không . Cảm ơn cho sưởi nhờ. Ta về thôi, trong nhà còn đợi tin.”

 

“Trong nhà?”

 

“Phải. Ta một lão mẫu, còn hai tiểu , hôm nay tới đây tìm a ca tòng quân.”

Ta mơ hồ đáp.

 

Người khẽ run, im lâu mới :

 

“Thì .”

 

Hắn hỏi:

 

“Ngươi trẻ như thế, chăm lo lão mẫu và tiểu . Vì gửi gắm cho ai, tự tung hoành thiên hạ?”

 

Ta lặng im, thật thà :

 

“Nếu thể giao phó, lâu . Vì chẳng ai để gửi gắm, coi như trời định, đành .”

 

Hắn khẽ nghẹn:

 

“Thì , ngươi là .”

 

Ta nhạt:

 

“Huynh cũng thôi.”

 

Ta dậy.

 

Hắn lập tức che mặt.

 

Ta nghĩ mới trải trận, lẽ sợ gặp lạ.

 

Ta lịch sự xoay lưng, :

 

“Huynh đài, duyên gặp . Tại hạ cáo từ.”

 

Ta bước khỏi tầm mắt , bỗng gọi giật:

 

“Ngươi nhắm mắt .”

 

Ta ngỡ kẻ địch thứ gì che giấu —

vội vàng nhắm chặt.

 

chỉ tiếng bước chân đến gần, như dừng cạnh lâu, lặng lẽ bỏ .

 

Ta hé mắt.

 

Người lính cứu biến mất.

 

09

 

Ta về kinh thành.

 

Ta với A Bảo và Thư Ngôn rằng tìm thấy .

 

trong riêng tư, kể hết chuyện với Nhị tẩu.

 

Nhị tẩu lâu, nàng hỏi :

 

“Nếu ngày chọn cùng nhị lang, chuyện khác ?”

 

việc đời, ai đoán cho hết?

 

Thật , mỗi con đường đều nỗi khổ riêng của nó.

 

Trước thềm năm mới, mai mối vài .

 

Thế nhưng mỗi khi nhắc đến việc còn chăm hai đứa nhỏ và một vị lão nhân, họ đều rụt .

 

Cũng chẳng trách họ .

 

Người đều là phàm nhân, lo cho cuộc sống của chính khó lắm .

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận