LÝ NHƯỢC CHIÊU

11 + NGOẠI TRUYỆN (1)

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

câu một giọng khác cắt ngang:

 

“Vậy thể cho nàng vui vẻ an yên, suốt đời lo sầu.”

 

Giọng lạnh, nhưng vững chãi—như một ngọn núi đáng tin cậy.

 

Ta ngẩng đầu.

 

Giải Hoài Nguyên phản ứng còn nhanh hơn , nhấc kiếm thẳng, nheo mắt về phía mới đến.

 

Khi thấy Cố Vệ Đình, hình khẽ rung, vẻ kiêu ngạo bỗng trở nên trầm trọng.

 

Một cảm giác so bì kỳ quái nồng đậm đến mức cũng cảm nhận .

 

Giải Hoài Nguyên lạnh nhạt:

 

“Thì là ngươi, Cố Tam Lang.”

 

Cố Vệ Đình khom hành lễ:

 

“Lâu ngày gặp, chúc mừng Giải công tử, áo khoác mới.”

 

Giải Hoài Nguyên siết chặt kiếm, vẻ mặt đầy cảnh giác—nhưng Cố Vệ Đình quá mức lễ độ, đến nỗi sự cảnh giác và cứng nhắc của trở thành buồn lố bịch.

 

“Tại hạ ngu , như Cố công tử tai thính mắt tinh, mùa đông khó nhọc, đến cả áo bông cứu mạng của , ngươi cũng giành .” – Giải Hoài Nguyên nhạt giọng.

 

Cố Vệ Đình thẳng thắn :

 

“Ta thích bóng gió. Ta cũng thấy Lý cô nương là cái áo bông để giành giành . Ta đến đây dạm hỏi, chẳng liên quan gì đến ngươi.”

 

Giải Hoài Nguyên đụng cây đinh cứng, nhíu mày:

 

“Hay cho một câu chẳng liên quan gì đến . Giải gia và Cố gia vốn là họ hàng qua , ngươi là , chẳng lẽ nàng và thành ?”

 

Cố Vệ Đình sầm mặt, cúi đầu, đưa túi hỉ cao trong tay cho Trương mối, ôn tồn tiễn bà .

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Khép cửa , mới sang:

 

“Thành ngươi , là để nàng bái đường với một con gà trống ?”

 

“Giải Hoài Nguyên, ngươi quý trọng, tự nhiên khác quý trọng. Ngươi còn là tiểu công tử Giải gia vạn nâng niu, nghìn yêu nữa . Trên đời , ai cũng đợi ngươi đầu. Lời xin của ngươi, cũng chẳng còn quý giá đến .”

 

Mặt Giải Hoài Nguyên sa sầm.

 

Hắn rút kiếm, nhưng ánh mắt lạnh băng như c.h.é.m Cố Vệ Đình thành bảy tám mảnh.

 

Hắn nghiến răng:

 

“Đây là chuyện giữa và nàng, liên quan đến ngươi.”

 

“Giải Hoài Nguyên, tương lai của , mới là chuyện liên quan đến ngươi.” – Ta thẳng .

 

Giải Hoài Nguyên siết chặt nắm đấm, , cũng trả lời, như đang tự lẩm bẩm:

 

hối hận chuyện thành thế ?”

 

Ta cúi đầu:

 

“Vì hèn. Giải Hoài Nguyên, ngươi xuất cao quý, nhưng nghĩa là, xuất thấp hèn, tình cảm của ngươi liền thành ân huệ ban cho . Ngươi thích , sẽ yên đợi ngươi. Việc nên , việc vốn thuộc về , đều chỉ cửu tuyền yên lòng, từng là vì ngươi.”

 

“Giữa và ngươi, từ ngày ngươi chịu bái đường với , duyên dứt . Ngươi .”

 

Mắt Giải Hoài Nguyên đỏ hoe, hoảng loạn , như đứa trẻ sai chuyện, :

 

… điều chống đỡ từ đống xác c.h.ế.t bò , cố gắng chiến đấu để về kinh thành—là hình bóng của nàng. Nàng dứt là dứt, đây?”

 

Giải Hoài Nguyên ôm tia hy vọng cuối cùng, :

 

“Lý Nhược Chiêu, đừng thành cầu xin nàng, ?”

 

Ta , lắc đầu.

 

“Giải Hoài Nguyên, ngươi .”

 

Giải Hoài Nguyên lặng, cuối cùng cũng rời .

 

Ta ngây cánh cửa lớn.

 

Bất chợt, nhớ ngày đầu tiên bước Giải phủ, khoác cẩm y ngọc đới, lễ phép mà xa cách chào .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-nhuoc-chieu/11-ngoai-truyen-1.html.]

 

giờ, chẳng nhớ nổi khi gì.

 

Rồi vài ngày nữa, e rằng ngay cả gương mặt , cũng sẽ quên mất.

 

Lúc đây, trong đầu hiện lên chuyện khác—

 

Cố Vệ Đình hỏi , đang ngẩn nghĩ gì?

 

Ta theo bản năng thật:

 

“Giờ mới nhận , khi nãy quý trọng .”

 

Cố Vệ Đình khẽ ho, vốn ít lời, câu khi nãy là lúc nóng vội mà bật , giờ nhớ , đỏ mặt vì hổ.

 

Ta cứ , đến mặt đỏ càng đỏ.

 

Ta nhịn .

 

Những ngày phía … vẫn còn dài lắm.

 

18

 

Ta cùng Cố Vệ Đình thành mùa xuân.

 

Chàng , khi triều quan, nhất định bồi một việc.

 

Chúng cùng về Dự Châu.

 

Để tế bái mẫu .

 

Lúc sắp rời , Cố Vệ Đình đặt một cây trâm ngọc lan bia mộ.

 

Chàng , đây là của Giải phu nhân.

 

Chàng đoán, bà cũng nơi hơn.

 

Chàng bảo, để đến Giải phủ lấy cây trâm , cũng mất ít thời gian.

 

Ta hỏi , Giải Hoài Nguyên khó .

 

Cố Vệ Đình nhún vai, thản nhiên đáp:

 

“Hình như nhiều, nhưng hiểu, thế là nữa.”

 

Ta bật .

 

Chàng vốn việc lúc nào cũng tùy ý tiêu sái, chỉ một chiêu mà phá cả ngàn mưu.

 

Ta đoán khi Giải Hoài Nguyên chắc tức đến nổ phổi.

 

, những chuyện … đều chẳng còn liên quan đến nữa.

 

Lúc về kinh, cửa tiệm chuẩn đấy, chỉ chờ khai trương.

 

A Bảo và Thư Ngôn vẫn giữ liên lạc với , mang chút điểm tâm của Dự Châu về, hi vọng chúng sẽ thích.

 

Ta vén rèm xe, ngoài.

 

Mùa đông của kinh thành qua.

 

Mùa xuân rực rỡ.

 

Lại thêm một năm hoa nở rộ, cảnh thịnh, đến khó mà tả xiết.

 

-HOÀN CHÍNH VĂN-

 

NGOẠI TRUYỆN:

 

Lần đầu tiên Cố Lan Ngọc cầu duyên, nàng hương nến bỏng hổ khẩu.

 

Nàng chẳng kêu lấy một tiếng, nhưng bên cạnh, Từ Chỉ Thúy mắt đỏ hoe.

 

Nàng vội vàng đưa khăn cho Cố Lan Ngọc, cúi đầu thổi nhẹ chỗ bỏng.

 

Môi của Từ Chỉ Thúy kề sát, đến mức khiến Cố Lan Ngọc ảo giác rằng nàng khẽ hôn lên mu bàn tay .

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận