LÝ NHƯỢC CHIÊU

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nó siết chặt đũa, cắn môi, nhẫn nhịn nước mắt, gồng giọng hỏi:

“Tỷ thôi. Tỷ lập gia thất, lớn hơn bao nhiêu . Mớ rối ren của nhà thể liên lụy tỷ mãi .”

 

đá A Bảo – đứa tiểu đang cúi đầu cắm cúi ăn, A Bảo liền bỏ đũa xuống, ngoan ngoãn gật đầu theo.

 

Thì hai đứa mấy hôm nay lén tụ tập gốc lê lớn trong sân, là để bàn bạc việc .

 

Ta bỏ đũa, nghiêm giọng:

 

“Mẫu từng , lương tâm, thể chỉ tính toán thiệt hơn.

 

Tính nhiều quá, như đặt cục cân nặng lên bàn cân – bên trái một cục, bên một cục – sớm muộn gì cũng khiến chính lạc lối.”

 

“Thư Ngôn, A Bảo. Ta , chỉ – lúc , lòng .”

 

Lục bá bá bá …” – Thư Ngôn dám hết.

 

Ta nốt:

“Giải Hoài Nguyên thích , .”

 

“Vậy vì tỷ còn giúp chúng ?”

 

Ta lắc đầu, kể rõ:

 

“Mẫu là con thứ, từ nhỏ ức hiếp, một năm đầu đông đẩy xuống hồ.

 

Khi , Giải phu nhân – cũng dự yến hôm đó – hề do dự, cởi ngay áo choàng, cứu bà lên.

 

Mẫu , bàn tay chỉ nắm lấy bà lúc , mà suốt cả mùa đông dài, cũng che chở bà.

 

Giải phu nhân với mẫu , là ngọt ngào duy nhất trong cả cuộc đời đắng chát của bà.”

 

Ta rút trong tay áo hai viên đường, đưa cho Thư Ngôn và A Bảo:

 

“Giờ sẽ nắm chặt lấy .

 

Chúng cùng vượt qua mùa đông dài .”

 

Ta hai đứa nhỏ – đôi mắt chúng đen nhánh sáng lấp lánh, hệt như mắt Giải phu nhân.

 

Thoáng chốc, nhớ về khi mẫu lâm chung, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo .

 

Ánh sáng cuối cùng lóe lên, bà nghĩ đến…

 

Không phụ .

 

Khóe môi run rẩy, lời trăn trối cuối cùng là:

 

“Con hãy giúp xem… bà giờ sống .”

 

Ta sắp xếp cho yên hết thảy, mới về Dự Châu, báo với mẫu rằng Giải phu nhân vẫn khỏe, con cháu bà cũng khỏe, để bà yên lòng.

 

Nếu về ngay bây giờ – thấy hổ, dám quỳ mộ bà.

 

Thư Ngôn chằm chằm:

 

“Khả thác lục xích chi cô, khả ký bách lý chi mệnh, lâm đại tiết nhi bất khả đoạt dã. Quân tử nhân dã.”

 

(*Dịch nghĩa: “Có thể giao phó cho việc nuôi dạy đứa trẻ côi cút, thể ký thác cho trách nhiệm cai quản trăm dặm đất đai; đến khi đối diện với tiết nghĩa trọng đại cũng thể lay chuyển — đó chính là bậc quân tử.”)

 

Ta hiểu.

 

Thư Ngôn tiếp:

 

“A tỷ, tỷ – tỷ là quân tử.

 

Trái tim tỷ sạch hơn trái tim của tất cả vinh hoa kinh thành cộng .”

 

04

 

Thư Ngôn trời sẽ đổ tuyết — quả nhiên, tuyết rơi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-nhuoc-chieu/3.html.]

 

Chưa đầy hai ngày, khắp nơi phủ kín một màu trắng xóa.

 

Ta xin nghỉ ở quán , về nhà sớm một canh giờ để dọn tuyết.

 

Vừa xỏ đôi ủng ngắn, đặt chân xuống đống tuyết, chợt thấy vị khách thuê chính phòng bên cạnh cũng thong thả cầm chổi từ trong sân .

 

Ngoài việc ở quán , còn giúp phòng thêu đôi chút thêu thùa kiếm tiền vặt.

Ngày ngày bận bịu, sáng tối về, ít khi chạm mặt hàng xóm.

 

Ở đây gần nửa tháng, đây là đầu thấy .

 

Hắn cao lắm.

 

Trong cả kinh thành, Giải Hoài Nguyên là một trong những công tử nổi bật nhất – vóc dáng cao gầy, như trúc, như ngọc.

 

Vậy mà so với vị láng giềng , vẫn thấp hơn cả một cái đầu.

 

Hắn chẳng đeo ngọc , chẳng khoác thắt lưng, choàng áo choàng, cài trâm sức.

 

Giữa trời tuyết rơi trắng xóa như lông ngỗng, chỉ mặc một chiếc áo ngắn đen mỏng.

 

Ban đầu, chỉ vô tình liếc qua, nhưng chỉ một cái lắc của , dường như một vòng xoáy màu đen cuốn lấy ánh .

 

Ta vẫn tự cho rằng cũng gặp ít :

Ở điền trang nhà họ Lý, từng thấy những trai tráng bắp thịt nổi cuồn cuộn; ở kinh thành, cũng từng lén mấy công tử nhà quyền quý.

 

Vậy mà chẳng hiểu , như màn sương che mất tâm trí, mắt cứ dừng mãi .

 

Và thế là — đôi mắt trầm tĩnh , liền theo ánh , tìm đến .

 

Ta thầm kêu hỏng, vội vã .

 

Tiếng chổi cọ tuyết vang nặng nề.

 

Ta cúi đầu, giả vờ chuyên chú quét tuyết bậc cửa, chỉ chờ mới dọn chỗ lối .

 

Bỗng nhiên, một đôi tay lọt tầm mắt — ống tay áo vén đến tận khuỷu, bắp tay siết nhẹ, đường cơ bắp lộ rõ.

 

Hắn đến gần, mới ngửi thấy mùi gỗ mới tinh khiết.

 

Ta chợt ngẩng đầu.

 

Không rõ từ khi nào, quét sạch tuyết lối , lặng lẽ rời .

 

Một lối rộng rãi, bằng phẳng nối từ chính phòng đến gian phòng nhỏ của , nhập một con đường lớn hơn, thẳng tắp dẫn ngoài.

 

05

 

Đến giáp Tết, nhận thêm mấy món thêu thùa, giúp phòng thêu may gấp một lô áo bông.

 

Giải phu nhân khăng khăng đòi san sẻ với , thậm chí nhân lúc để ý còn ôm nửa đống vải vóc mẫu áo, sợ tranh giành, còn cẩn thận nhét kỹ góc chăn.

 

Ta cau mày, dặn bà hãy tĩnh dưỡng, đừng quá lao nhọc.

 

, tinh nghịch nháy mắt với , hệt như một tiểu cô nương:

 

“Thúy Thúy, để thêu . Tay thêu của còn khéo hơn con nhiều đấy.”

 

Ta sững .

 

Mẫu tên Từ Chỉ Thúy, “Thúy Thúy” là nhũ danh của bà.

 

Giải phu nhân… thật sự già .

 

Ta lặng lẽ khoác cho bà một tấm áo choàng.

 

Bà cúi đầu, lẩm bẩm:

 

“Ta con thích , nhưng vẫn thấy Lục Lang Lý gia xứng với con.

ai mới xứng với con đây? Ai xứng với một như con…”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận