Ta gật gù cho lệ, đang gật nửa chừng thì chợt nhớ một chuyện—
Hỏng !
Ta vẫn giải thích chuyện với Giải Hoài Nguyên!
Nếu , biến thành “phu quân vong trận” của , chừng sẽ hiểu lầm đến mức nào!
17
Ta còn đang rầu rĩ, nghĩ xem thế nào để tìm cơ hội mở lời với Giải Hoài Nguyên.
Không ngờ, ngày hôm , tự đến cửa.
Hắn dường như hạ triều liền phi thẳng đến đây, quan bào còn , bên hông treo thanh kiếm Hoàng thượng ban, đeo ngọc đới, bên yên cột hai cái túi nhỏ.
Một sớm thấp như đất, một sớm như trời.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta dáng vẻ , xem buổi diện thánh ý ngài.
Dù giờ đây chẳng còn liên quan đến , nhưng nghĩ đến việc Thư Ngôn và A Bảo thể che chở mà sống hơn, trong lòng cũng thấy chút an ủi.
Hắn dường như tia vui mừng trong mắt , nên cả mắt lẫn môi cũng khẽ cong lên.
Hắn xoay xuống ngựa, đến gần, nhẹ giọng :
“Thành . Thánh thượng ý tha cho Giải gia, qua ít lâu nữa, thể đón cha và mấy về kinh thành. Từ nay, chúng sẽ sống cho , nàng cần lo lắng nữa.”
Chúng ?
Ta sững sờ.
Nếu hôm qua Giải Hoài Nguyên là thật sự lo lắng chuyện diện thánh, tâm trạng rối bời nên mới cùng ăn bữa cơm,
Vậy thì hôm nay, dựa mà “chúng ”?
Ta vẻ mặt quả quyết của , mới hiểu — vẫn nghĩ rằng, còn thích !
Hắn còn , hôm qua định hôn sự với khác .
Ta lùi một bước.
Khuôn mặt chất chứa âm u lâu ngày của Giải Hoài Nguyên nay bừng sáng, vui vẻ đến như đứa trẻ con là A Bảo.
“Ta từng nợ nàng, giờ đây, còn lo gì nữa. Nàng đợi mấy hôm, dọn dẹp Giải phủ xong, sẽ cùng nàng bái đường nữa. Lý Nhược Chiêu, sẽ phụ nàng! Trải qua một chuyến ở chiến trường, mới hiểu, nào tôn quý hèn kém gì— đến nơi thấp nhất, còn chịu giúp , đó chính là quý nhân của !”
“Ta giúp ngươi. Ta giúp Giải phu nhân. Giải Hoài Nguyên, đừng như .”
Giải Hoài Nguyên mím môi . Hắn từng ngâm thơ trong lụa là gấm vóc, cũng từng đến địa ngục c.h.é.m g.i.ế.c nơi sa trường.
Hôm qua, vì rõ thánh ý, còn chút dè chừng, hôm nay thì giấu nổi khí thế phóng túng vì tài hoa tràn ngập.
Hắn từng bước gần:
“Ta nàng vẫn giận . Hôm ở Ký Châu thấy nàng lo lắng chạy đôn đáo vì nhà , nàng lòng khó chịu đến mức nào . Khi , thể nhơ nhuốc, công danh, cũng dám gặp nàng, dám nàng—sợ nàng thấy, giờ thành là xứng với nàng. khi nàng , vẫn luôn nghĩ đến nàng.”
Hắn tới gần quá, thấy mùi long diên hương lạnh thoảng .
Sự sủng ái của thiên tử dính , trở thành khí thế mạnh mẽ cho phép phản bác.
Ta theo bản năng đẩy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-nhuoc-chieu/10.html.]
Gương mặt đầy vẻ “nhất định ” của Giải Hoài Nguyên cứng đờ.
Hắn ngơ ngác :
“Lý Nhược—”
“Lý quả phụ! Cô xem mặt hơn chục , cuối cùng chọn Cố công tử, lát nữa Cố công tử sẽ đến dạm hỏi!”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Trương mối đẩy cửa bước , giọng bà vang như chuông, cắt ngang lời .
Đồng tử Giải Hoài Nguyên co rút, thể tin nổi phắt đầu.
Trương mối thấy quan bào , lập tức quỳ xuống.
Giải Hoài Nguyên nhẹ giọng hỏi:
“Ngươi… gọi nàng là gì?”
“Lý quả phụ? Chồng cô c.h.ế.t ba năm , quan gia, chẳng lẽ gọi quả phụ thì gọi là gì?”
“Chồng c.h.ế.t ?” – Giải Hoài Nguyên lặp , đột ngột ngẩng đầu:
“Ta tưởng nàng luôn chờ !”
Trương mối cũng giật , nheo mắt , lén liếc.
Ta nhíu mày, hiệu Giải Hoài Nguyên trong . xưa nay chẳng thèm quan tâm những kẻ tầng lớp nghĩ gì về .
Hắn cúi giọng:
“Cố công tử là ai? Nàng định lấy ai?”
Không chờ đáp, đột ngột ngẩng đầu:
“Ngoài , nàng còn thể gả cho ai?”
“Ngoài ngươi, ai cũng thể.” – nhíu mày.
Nghe xong, mặt Giải Hoài Nguyên trắng bệch.
“ giờ quân nô đày biên cương! Ta công danh, nay là tướng quân, còn điểm nào xứng với nàng?”
“Giải Hoài Nguyên, ngươi là quân nô cũng , tướng quân cũng thế. Trong mắt ngươi, lúc nào cũng cân đo xem ai xứng, ai . Còn đầu óc quá đơn giản, tính nổi những chuyện . Chúng chung một đường.”
“Không chung một đường?” – Giải Hoài Nguyên lẩm bẩm, mất hồn, môi khẽ động, như thể gì đó, nhưng trong ký ức , chẳng tìm nổi chút ấm áp nào dành cho .
Hắn , mê man, cố gắng chứng minh rằng— chỉ đang giận dỗi vì chút chuyện cũ.
thất bại.
“KENG.”
Hắn giật , cúi xuống mới phát hiện thanh kiếm bên hông rơi từ khi nào.
Hắn cúi xuống nhặt, động tác như khiến suy nghĩ rối loạn trong đầu vận hành trở .
Hắn dịu giọng:
“Lý Nhược Chiêu, nàng khi mang theo hai đứa trẻ và , thể tìm chồng nào ý ? Chẳng qua là quan phu hoặc kẻ mang tật bệnh. Đàn bà lấy chồng, đừng vì tức giận nhất thời mà hủy cả nửa đời .
Cho dù nàng thích , ít nhất ở Giải phủ, thể cho nàng cơm no áo ấm.”
Nghe xong, m.á.u dồn thẳng lên trán. Ta định :
“Liên quan gì đến ngươi.”