Thế là tạm nghĩ đến chuyện đó, một lòng chuẩn Tết.
Ta gói bánh sủi cảo, dán câu đối đỏ, còn Cố Tam – thuê chính phòng – giúp băm nhân bánh, còn pha hồ để dán giấy dán cửa sổ.
Khi đang bận trong bếp, Giải phu nhân vui vẻ xông , thấy thì ngạc nhiên:
“Ta tìm Thúy Thúy, gặp … đường nhà họ Cố?”
Bà hồ đồ .
Ta vội kéo bà:
“Đây là Cố Tam ở phòng bên.”
Cố Tam lau khô tay, cúi chào Giải phu nhân.
Thấy vẻ nghi hoặc trong mắt , kịp thời giải thích:
“Có lẽ lão phu nhân thấy quen mắt. Nhà quả thật chút dây mơ rễ má với Cố gia ở kinh thành.”
Cái “Cố gia” nhắc tới, là danh môn sĩ tộc giống như Giải gia.
Giải gia vì đảng tranh mà thành cá trong chậu vạ lây.
Cố gia giờ đây là dòng sĩ tộc trăm năm duy nhất còn vững trong đế đô.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nghĩ cũng đúng thôi.
Hắn mà là công tử dòng chính, co ro trong căn viện thuê bốn trăm văn một tháng, còn cặm cụi băm nhân bánh cho một nông phụ như ?
Đêm giao thừa.
Cố Tam ở đây.
Ta cùng Giải phu nhân, Thư Ngôn và A Bảo đốt pháo xong.
Ta đốt một quả pháo, to vang.
Thư Ngôn và A Bảo khanh khách, Giải phu nhân vỗ tay, mắt sáng lấp lánh.
Ta tưởng bà hồ đồ, nhưng bà :
“Nhược Chiêu, còn một tên gốc với con, tên là Cố Lan Ngọc.”
Giọng bà nhỏ, như đang hồi tưởng một đoạn chuyện xưa.
Đôi mắt bà sáng rực, như tia lửa dầu nóng b.ắ.n lên.
Bà nắm lấy tay :
“Sau khi thành , tự lấy một tiểu tự, gọi là Ngân Đăng.”
Ta ngơ ngác.
Cái tên … ý gì ?
Ta bà, thấy bà như đang cáo biệt.
Bà mỉm :
“Mẫu con… nhớ đến ?”
“Có chứ, đương nhiên nhớ.”
“Vậy thì , thì .”
“Nhược Chiêu, con tính ?”
“Con cũng . Chỉ là, từ khi mẫu mất, con luôn thấy như mất gốc, trong lòng yên. Nay một ở kinh thành, nếu tìm ý, danh tịch kinh thành, thì dù chịu khổ vài năm, gom ít bạc, danh tịch thì tự mở một cửa hàng, coi như đặt chân vững vàng. Nếu tìm , cũng cưỡng cầu. Cùng lắm con mang , Thư Ngôn, A Bảo trở về Dự Châu, buôn bán nhỏ thôi, giá cả ở đó rẻ hơn kinh thành, thế nào cũng để ba đói khát.”
Miệng vụng về, thô lỗ quê kệch.
Giải phu nhân khẽ , ngửa đầu pháo hoa:
“Dự Châu … con chẳng , con sẽ rời khi cùng chúng qua mùa đông ?”
Ta im lặng.
Ban đầu nghĩ sự việc chẳng đến mức .
Ai ngờ Giải gia suy sụp, ngoài tránh còn kịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-nhuoc-chieu/6.html.]
giờ, phụ của Thư Ngôn và A Bảo c.h.ế.t , mẫu họ tái giá.
Các thúc bá khác của họ sống c.h.ế.t rõ, Giải phu nhân lúc tỉnh lúc mê, thể yên tâm để bà một lo liệu.
Dù bao giờ thẳng với Giải phu nhân, nhưng nghĩ cả hai đều ngầm hiểu —
Ta… nổi nữa.
Giải phu nhân nửa khép mắt, dường như câu chuyện xong, bà như , nhưng chân mày vẫn khẽ nhíu, lộ nét buồn.
“Vì trời xanh với bà , với con cháu bà … khắc nghiệt đến thế? Ta nên… kéo liên lụy nàng.”
Giọng bà nhẹ đến mức tan trong tiếng thở dài, chẳng rõ trong tiếng pháo ầm ào, chỉ thấy môi bà mấp máy, theo bản năng ghé sát .
Ta bà khẽ :
“Nhược Chiêu… nếu thấy tân lang của con, thì bao.”
Ta sững , :
“Sẽ nhanh thôi. Bà mối tìm thêm vài mối nữa cho con, con thấy đều , Tết chắc hỷ sự của con sẽ định thôi.”
Giải phu nhân , đáp.
Bà bà mệt , cùng chúng thức đón giao thừa.
Ta đưa Thư Ngôn và A Bảo chợ đêm xem náo nhiệt, về nhà ngủ một giấc.
Khi tỉnh dậy.
Giải phu nhân — vị tiểu thư Cố gia nghĩa khí, nhiệt lòng, Cố Lan Ngọc — lặng lẽ qua đời trong giấc mộng.
10
Cố Tam giúp lo liệu hậu sự cho Giải phu nhân.
Ta ngây dại bia mộ, đôi mắt nặng trĩu bi thương.
Cuối cùng, ngẩng đầu, hỏi Cố Tam, trong tuyệt vọng, vẫn mang theo chút hy vọng mong manh:
“Có lẽ… ‘Ngân Đăng’ còn ý nghĩa gì khác chăng?”
Cố Tam nhắm mắt, suy nghĩ thật lâu, khẽ đáp:
“Thúy mạc quyển hồi lang, Ngân đăng khai hậu đường.”
(*Màn xanh cuốn về hành lang, đèn bạc soi gian trong.*)
Ngân đăng, Thúy mạc.
Người mến Thúy, chính là Ngân Đăng.
Ta , cúi mắt .
Ánh mắt tưởng như xa cách, ẩn chứa sự dịu dàng thương xót — thứ thương hại ban ơn từ cao, mà chỉ như một làn gió xuân.
Hay lẽ như bóng đèn bên ánh sáng cô tịch, mãi mãi dây dưa vấn vít.
Ta luôn cảm thấy — nhiều hơn tưởng.
11
Lại thêm một tháng nữa trôi qua.
Ta chọn lựa lâu, mà chẳng ai hợp mắt .
Bà mối gần như lật tung hết sổ mai mối, động tĩnh lớn đến nỗi ngay cả Cố Tam ở chính phòng cũng .
Một hôm, khi từ quán trở về, sẵn ở cửa.
Hắn :
“Thà thiếu chứ chọn bừa. Bọn họ… đều xứng với cô.”
Mặt đỏ bừng ngay lập tức.
Không hiểu , chỉ cần khen một câu, thấy khắp dễ chịu, nóng bừng đến căng thẳng.
Ta cúi đầu khẽ “ồ” một tiếng, vội vã lủi .
Không nhờ phúc khí của Cố Tam , mà bà mối thật sự tìm một mối nhân duyên hảo hạng.
“Cố gia ở kinh thành! Công tử Cố gia ở kinh thành – Cố Vệ Đình – để mắt đến cô đấy!”