Ly Hôn Ở Tuổi Xế Chiều

9

17

 

Sắc mặt Triệu Ôn Thư có chút tái nhợt. 

 

Đến cái tuổi này, có những lời thật khó mà mở miệng. 

 

Ông ấy ngập ngừng mãi một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra: 

 

"Thật ra… thật ra tôi yêu bà. 

 

"Tôi với Trần Thanh Thanh, thực sự chẳng có gì cả. 

 

"Chỉ là… tôi cảm thấy áy náy với gia đình nhà họ Trần. 

 

"Thật ra, người tôi thích từ trước đến nay vẫn luôn là bà." 

 

Nghe đến đây, tôi thực sự cảm thấy buồn nôn. 

 

Cảm giác khó chịu, đến mức chẳng buồn phản bác lấy một lời. 

 

Triệu Ôn Thư có chút bất an, hai tay đan chặt vào nhau, vẻ mặt đầy đau khổ: 

 

"Năm đó, cha của Trần Thanh Thanh bị bỏ tù vì những lời lẽ không đúng mực. 

 

"Nhưng thực ra, những lời đó là do cha tôi nói…" 

 

Dù đã rất chán ghét người trước mặt, nhưng sự thật này vẫn nằm ngoài dự đoán của tôi. 

 

Khi đó, cha của Trần Thanh Thanh bị giam mấy năm, chịu đủ giày vò đến mức sống không bằng chết. 

 

Sau khi ra tù, ông ấy đã mất đi đôi chân, chỉ còn nửa mạng sống. 

 

Đôi mắt Triệu Ôn Thư đỏ lên, tay nắm chặt thành quyền, run rẩy: 

 

"Năm đó, cha tôi là hiệu trưởng. 

 

"Cha của Trần Thanh Thanh từng nói, tương lai của học sinh, sự nghiệp của đất nước, đều phải dựa vào những người tài giỏi như ông ấy. 

 

"Ông ấy muốn chịu tội thay cho cha tôi, nhưng cha tôi không đồng ý. 

 

"Tối hôm đó, chú Trần đã trực tiếp đến đồn cảnh sát, đến khi cha tôi chạy tới thì chú ấy đã bị bắt. 

 

"Nói gì đi nữa cũng đã quá muộn." 

 

Giọng nói của Triệu Ôn Thư trở nên đau khổ tột cùng: 

 

"Tôi đối với Trần Thanh Thanh, từ trước đến nay chỉ có cảm giác áy náy. 

 

"Thời đi học, Trần Thanh Thanh theo đuổi tôi, trong trường đồn rằng chúng tôi là người yêu. 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận